Mị Ảnh

Chương 1030 : Hỗn chiến bắt đầu

Ngày đăng: 19:39 20/04/20


 

Mộ Điền Nghệ Phong đứng trước mặt không hề sợ hãi, ngược lại chiến ý mười phần, ánh mắt càng thêm âm trầm, sát ý cũng càng đậm hơn. Đấu khí cũng mạnh mẽ tuôn ra, lao thẳng về phía Nghệ Phong, khí thế kinh khủng mang theo tiếng gió lốc rít gào khiến toàn bộ hư không kích động, bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Mọi người nhìn cỗ khí thế này cùng với tràng cảnh kinh khủng kia, trong lòng cũng nhịn không được trở nên kinh hãi.

- Đây là thực lực của Tôn Cấp tam giai sao? E là chỉ cần cỗ khí thế này cũng đủ khiến cường giả Vương Cấp không còn chút chiến ý nào nữa!

Tất cả mọi người, kể cả cường giả Tôn Cấp trong sân đếu hít sâu một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng thêm vẻ đồng tình. Chỉ cần khí thế này, e là cũng đủ khống chế một phần thực lực của Nghệ Phong. Hắn vốn đã bị dồn vào thế hạ phong, nếu như lại bị áp chế một phần thực lực, đối mặt với Tôn Cấp tam giai, bại là tất yếu…

- Hừ!

Ngay khi mọi người còn đang thở dài, lại nghe thấy tiếng hừ không lớn vang lên. Cùng với tiếng hừ lạnh truyền tới tai mọi người, từ trên người Nghệ Phong, một cỗ khí thế lớn lao như gió lốc mạnh mẽ nhằm về phía chân trời. Những đám mây đang phiêu lãng trên bầu trời, dưới sự trùng kích của cỗ khí thế này cũng hoàn toàn tiêu tán. Khí thế lớn lao hóa thành một cự long khổng lồ khoảng hơn mười trượng, sau đó mạnh mẽ đánh về phía Mộ Điền.

Khí thế khổng lồ áp bách hư không tạo ra những tiếng "xuy xuy" chói tai. Cự long kinh khủng này đánh thẳng về phía Mộ Điền. Dưới cỗ khí thế này, khí thế của Mộ Điền vừa khiến mọi người kinh hãi lúc này giống như con rắn nhỏ, không chịu nổi một kích của khí thế Tà Đế, triệt để nát bấy. Đồng thời, đang kích động hư không tạo ra gió lốc đầy trời, khí thế Tà Đế vẫn không hề suy yếu, tiếp tục đánh về phía Mộ Điền…

Ầm…

Áp lực của khí thế cự long này đánh thẳng trên người Mộ Điền, nhất thời khiến Mộ Điền lảo đảo lùi về phía sau một đoạn xa, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Hắn không dám tin nhìn về phía cự long đang một lần nữa đánh tới, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ tuôn ra, chống lại khí thế kinh khủng này. Một cảm giác kinh hãi không thể khống chế trào lên trong lòng Mộ Điền, khiến đấu khí trong cơ thể đang vận chuyển lên cũng hơi bị ngưng trệ lại.

Nhìn Mộ Điền liên tục không ngừng lui về phía sau, trong lần giao phong đầu tiên đã bị đẩy xuống hạ phong, tất cả mọi người không ai kịp có phản ứng, đều ngây ra nhìn chăm chăm khí thế kinh khủng của Nghệ Phong. Trong lòng bọn họ không thể nào tin được, một thanh niên vừa tiến vào Tôn Cấp lại có thể phát ra khí thế kinh khủng như vậy…

Mà khi viện trưởng Lưu Ly điều tra cỗ khí thế này, lại hơi hơi nhíu mày. Cỗ khí thế này khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc, nhưng trong đó lại có vẻ cực kỳ khác thường. Điều này khiến hắn hoài nghi có phải mình đã suy đoán sai lầm hay không. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú Nghệ Phong, trong đầu nhớ tới thân ảnh người kia năm nào, bỗng nhiên có cảm giác Nghệ Phong và người đó có điểm trùng hợp.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, thật không ngờ bọn họ liên thủ lại vẫn không phải là đối thủ của đối phương. Điều này khiến ánh mắt bọn họ nhìn Băng Ngưng cũng ngưng trọng thêm vài phần. Đương nhiên, trong mắt cũng có một tia nóng bỏng. Đối với bất kỳ một nam nhân nào mà nói, vẻ cao ngạo cùng mỹ lệ của nữ nhân này cũng tạo nên dụ hoặc không thể cưỡng lại.

Tương tự như vậy, nhóm người Họa Thủy và Băng Hồn cũng dựa theo phân phó của Nghệ Phong và Băng Ngưng, cấu thành trận địa mạnh mẽ chống lại công kích của đám Vương Cấp kia. Lúc này bọn họ đã không dám hi vọng có khả năng đánh ngã bao nhiêu Vương Cấp, chỉ cần tiếp tục trụ vững ổn định trên đài.

Trường quyết đấu vốn an tĩnh nhất thời kình khí tán loạn, tiếng va chạm vang lên không ngừng bên tai. Bóng người cũng liên tục chớp động trên không trung.

Rất hiển nhiên, đúng như dự liệu của Nghệ Phong, bốn đại học viện cũng không phải hoàn toàn đồng lòng. Cho nên, tuy rằng đám người Họa Thủy bị áp chế, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đối phương cũng không làm gì được từng nhóm bốn người bọn họ. Mà Băng Ngưng đấu với Tôn Cấp có vẻ càng thêm dễ dàng. Bốn Tôn Cấp cùng phòng bị lẫn nhau, đánh với Băng Ngưng căn bản là không xuất toàn lực. Như vậy há lại có thể là đối thủ của nàng?

Đương nhiên, chủ ý của bọn họ với Băng Ngưng cũng vô cùng rõ ràng, không ngoài mục đích là để khi Mộ Điền thu thập xong Nghệ Phong, quay sang đối phó với mình, mình còn lưu lại một chút dư lực chống đỡ Mộ Điền.

Nghĩ vậy, ánh mắt Băng Ngưng không khỏi nhìn lên Mộ Điền và Nghệ Phong trên không trung. So với bọn họ, Mộ Điền và Nghệ Phong mới thực sự là đao thật thương thật. Tất cả công kích đều vô cùng mãnh liệt, căn bản không hề có chút ý tứ lưu thủ.

Nhìn Nghệ Phong một lần nữa bị Mộ Điền đẩy lui, trong mắt Băng Ngưng cũng có một tia kỳ lạ. Nàng đương nhiên nhận ra, tuy rằng Nghệ Phong bị dồn vào thệ hạ phong, nhưng hắn hầu như không thi triển một chút kỹ năng gì, hoàn toàn là dựa vào lực lượng bản thân va chạm một chỗ với Mộ Điền.

- Có thể, Nghệ Phong thật sự thắng được Tôn Cấp tam giai cũng không chừng!

Trong lòng Băng Ngưng bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ như vậy, suy nghĩ khiến nàng có chút không dám tin tưởng.