Mị Ảnh

Chương 1064 : Ảo cảnh chặn đường

Ngày đăng: 19:40 20/04/20


 

Theo Nghệ Phong phế bỏ Tiễn Hộ, trừ ngũ giai tranh đấu cùng hung hồn ra, tất cả trong nháy mắt đều ngừng lại, Yêu Ngọc bay nhanh đến bên người Nghệ Phong, để Nghệ Phong đứng ở trên vai nó. Nghệ Phong liếc mắt nhìn Yêu Ngọc dưới chân, nuốt chửng mấy khỏa đan dược lục giai khôi phục, lúc này sắc mặt mới chuyển hồng nhuận. Lần này thi triển tất sát, tiêu hao đối với hắn cực lớn.

 

Trữ Huyên cũng trở lại bên người Nghệ Phong, thấp giọng lo lắng hỏi:

 

- Ngươi không sao chứ?

 

Nghệ Phong cười gật đầu với Trữ Huyên, lập tức ánh mắt quét về phía đám người Hoàng Hộ.

 

Sắc mặt Hoàng Hộ lúc này sớm đã thành rất khó coi. Đồng thời trong lòng còn mơ hồ có kinh sợ. Thủ đoạn của Nghệ Phong, xác thực ngoài hắn dự liệu. Tuy rằng thực lực Nghệ Phong bỗng nhiên kéo lên đến ngũ giai làm hắn kinh ngạc. Thế nhưng, Hoàng Hộ cũng không quá để trong lòng, dù sao một ngũ giai còn xa không phải là đối thủ của thất giai. Thế nhưng hiện tại đối phương lại hung hăng tát hắn một bạt tai, một thất giai cư nhiên bị hắn chém giết.

 

Đặc biệt nhớ tới bản thân Nghệ Phong là một nhị giai, trái tim hắn càng nhảy lên mãnh liệt. Một nhị giai chém rớt một tay của thất giai, nếu như hắn báo chiến quả như vậy cho Thiên Phủ, sợ là cao tầng của Thiên Phủ sẽ dùng ghế đập hắn một trận.

 

Một thú hai người cùng bọn họ xa xa tương đối, nguyên bản lòng tin tuyệt đối lúc này cũng đã bị trùng kích. Mất đi một Tôn giả cao giai, vậy lợi thế hơn Trữ Huyên đã đánh mất, hơn nữa, hai người đối phương cũng không thấp hơn hai người bọn họ, thậm chí càng mạnh hơn.

 

Lúc này, rơi xuống hạ phong cư nhiên là bọn hắn.

 

Nhớ tới trận doanh của bọn họ, thế nhưng dưới thủ đoạn của một thanh niên, bị tàn phá triệt để không có ưu thế, khóe miệng Hoàng Hộ tựu hung hăng co quắp. Nhớ tới thủ đoạn ùn ùn của thiếu niên này, Hoàng Hộ rốt cục minh bạch vì sao hai người Cổ Hộ và Cơ Lạp sẽ bại trong tay hắn.

 

Thấy nhãn thần Hoàng Hộ âm trầm, Nghệ Phong đã chậm rãi khôi phục thực lực, lập tức hạ giọng quay qua Trữ Huyên nói:

 

- Bí pháp của ta sắp hết thời gian. Chờ một chút cùng ta chạy trốn, đừng triền đấu cùng bọn họ.

 

Trữ Huyên không để lại vết tích gật đầu, năng lượng trong cơ thể Nghệ Phong hội tụ toàn bộ ở lòng bàn tay, nắm tay hung ác, nhìn chằm chằm vào mấy người Hoàng Hộ.

 

- Trữ Huyên, giao thứ đó ra, ta cho các ngươi đi.

 

Hoàng Hộ liếc mắt nhìn Nghệ Phong thật sâu, thẳng tắp nói.

 

- Ngươi để chúng ta đi?

 

Trữ Huyên xuy một tiếng:
 

Trữ Huyên không hiểu nhìn về phía Nghệ Phong, đã thấy Nghệ Phong quay đầu, trong tay vận dụng ấn kết, từng đạo nhiếp hồn thuật bắn ra từ tay hắn. Dưới tình huống thi triển nhiếp hồn thuật, Trữ Huyên trừng to mắt nhìn phía trước.

 

Chỉ thấy phía trước cách đó không xa, vô số tảng đá thật lớn ngăn lại ở sau người, ngăn chặn con đường kia. Coi như là lăng không bay lên, cũng không bay qua được núi đá.

 

- Hư không tạo vật?

 

Trữ Huyên trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng. Lập tức Trữ Huyên dò xét một phen, rất nhanh lại lắc đầu nói:

 

- Không phải, đây là huyễn cảnh!

 

Trữ Huyên bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, sợ hãi nhìn Nghệ Phong nói:

 

- Ngươi biết kỹ năng chế tạo ảo cảnh của Viễn cổ?

 

Lúc này Nghệ Phong đã không có thời gian trả lời Trữ Huyên, chế tạo một ảo cảnh có thể ngăn cản đường đi, lấy nhiếp hồn thuật của hắn có chút ăn không tiêu. May mắn chính là lúc trước truyền thừa có đề cao hai cấp, bằng không muốn chế tạo ra cũng phiền phức mười phần.

 

Đối với việc Trữ Huyên có thể nhìn ra đây là ảo cảnh, Nghệ Phong cũng không ngoài ý muốn. Dù sao hắn mới có lục tinh nhiếp hồn thuật. Thế nhưng cho dù như vậy, cũng là Trữ Huyên chăm chú điều tra mới nhìn ra. Đám người kia cũng sẽ không đi chăm chú điều tra một khối cự thạch, cũng đủ có thể ngăn cản bọn họ chút ít thời gian.

 

Nghệ Phong chỉ thị Yêu Ngọc bay nhanh, thế nhưng hắn cũng không cố kỵ hồn lực tiêu hao trầm trọng. Ở trên đường chế tạo một đám ảo cảnh, có những ảo cảnh này quấy rầy cũng đủ ngăn cản bọn họ một đoạn thời gian.

 

Lúc cùng Trữ Huyên ở trong hạp cốc, Nghệ Phong không vận dụng ảo cảnh, chính là vì hiện tại, nếu như lúc trước vận dụng, bọn họ tự nhiên sẽ phòng bị, như thế hiệu quả sẽ nhỏ đi rất nhiều.

 

Hiện tại vận dụng, bọn họ không cách nào suy đoán được mình sẽ hiểu chế tạo ảo cảnh?

 

Một đường đi tới, Nghệ Phong liên tục chế tạo mấy ảo cảnh. Nghệ Phong thầm nghĩ cho dù bọn họ phát hiện ra, muốn phá vỡ những ảo cảnh này cũng muốn tiêu tốn một chút thời gian, có những thời gian này, lấy tốc độ của Yêu Ngọc, đã sớm mang theo Nghệ Phong và Trữ Huyên chạy ra khỏi rừng rậm, đến lúc đó bọn họ muốn vây bắt mình, vậy không dễ dàng như vậy rồi.

 

Trữ Huyên nhìn phía sau đột nhiên xuất hiện đại thụ, đột nhiên xuất hiện vách núi, đã triệt để bị kinh hãi rồi. Chỉ là, khi Nghệ Phong còn muốn chế tạo một ít nữa, thời gian thi triển Trảm Tiên đã hết. Điều này khiến khí thế Nghệ Phong thẳng tắp giảm xuống, chỉ khoảng nửa khắc đã rơi xuống dưới Tôn cấp. Điều này khiến Nghệ Phong cười khổ, đồng thời cũng chỉ có thể dừng lại, bảo Yêu Ngọc tăng tốc độ nhanh hơn.