Mị Ảnh
Chương 1089 : Bảo Tháp Thánh trì
Ngày đăng: 19:40 20/04/20
Dưới tình huống hai đời cốc chủ liên thủ, nguyên bản một đám trưởng lão mấy năm, thậm chí hơn mười năm cũng không xuất hiện trước mặt đệ tử Lạc Hà Cốc, lúc này đều xuất quan, nhìn những trưởng lão này. Khiến đám võ giả ở lại Lạc Hà Cốc làm khách, cả đám đều dại ra, bởi vì bọn họ phát hiện, có ít người vài chục năm trước cũng coi như nhân vật nổi danh trên đại lục.
Phát hiện như vậy khiến mọi người sợ hãi than, đặc biệt là Lưu Tinh. Hắn vẫn thấy Tinh Nguyệt Tông của hắn rất mạnh. Thế nhưng lúc nhìn thấy đám trưởng lão kia bay nhanh ra, lúc này mới phát hiện trăng sáng và đom đóm khác nhau. Đáy lòng rốt cục cũng minh bạch, vì sao phụ thân hắn nhiều lần nhắc nhở, tuyệt đối không nên trêu chọc Lạc Hà Cốc. Chỉ cần Lạc Hà Cốc biểu hiện thực lực như vậy, diệt Tinh Nguyệt Tông căn bản không tốn sức.
Những người này sợ hãi than, đồng thời cũng nghi hoặc không thôi. Không rõ Lạc Hà Cốc làm sao, vì sao giống như lâm vào nguy cơ thật lớn vậy. Toàn bộ Lạc Hà Cốc hiện ra trạng thái kinh hoảng. Trong lòng mọi người nghi hoặc không thôi, lấy thực lực Lạc Hà Cốc, chẳng lẽ còn có thế lực dám trêu chọc sao?
Chỉ là, những người này cũng cực kỳ thông minh, thấy đệ tử Lạc Hà Cốc chiêu đãi bọn họ rất hời hợt. Cả đám cũng xin cáo lui rời đi, lúc này Lạc Hà Cốc tự nhiên sẽ không lưu bọn họ. Khách sáo vài câu giữ lại, sau khi những người này ra ngoài, Lạc Hà Cốc cũng tuyên bố phong cốc.
Lạc Hà Cốc cử động như vậy, khiến những người này đều cảm thấy mình may mắn và thông minh. Thầm nghĩ khẳng định Lạc Hà Cốc phát sinh đại sự, hơn nữa không muốn để bọn họ biết. Chỉ là cả đám nhớ tới Tam Tinh Hồng Môi, tất cả đều hưng phấn mười phần, cũng không quan tâm Lạc Hà Cốc nữa, thế lực như vậy, không phải bọn hắn có thể quan tâm.
Trừ Lưu Tinh nhìn phương hướng Lạc Hà Cốc tràn đầy tàn nhẫn ra, tất cả mọi người đều bay nhanh rời đi.
Mà sau khi những người này rời khỏi, đám trưởng lão thực lực không thấp, đồng thời độ dung hợp cao, đều tiềm nhập trong Thánh trì. Cùng lúc đó tiềm nhập còn có hai đời cốc chủ.
Thế nhưng, mặc kệ những người này nỗ lực thế nào, đều không đến được đáy ao. Sắc mặt đám trưởng lão cực kỳ tái nhợt nổi lên mặt nước, bắt đầu tiêu trừ di chứng khi tiến nhập Thánh trì.
Trữ Huyên nhìn đám trưởng lão xuất hiện, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Bởi vì nàng phát hiện, trong đó có hai trưởng lão thực lực không kém nàng chút nào, thế nhưng lại kiệt lực như trước.
Trữ Huyên chăm chú siết tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt ao. Trong ao chỉ còn lại có hai vị cốc chủ, nếu bọn hắn cũng không có thu hoạch gì mà nói, vậy...
Thời gian trôi qua từng chút, đối với tiểu công chúa Lạc Hà Cốc. Mọi người cực kỳ thương yêu và tôn kính. Lấy thiên phú cùng độ dung hợp của Tình Nhi với Thánh trì, rất có khả năng sánh ngang cốc chủ đời thứ nhất của Lạc Hà Cốc.
Thế nhưng, lúc này lại biến mất cùng một thanh niên trong Thánh trì. Đối với Lạc Hà Cốc là đả kích ra sao. Cả đám ngừng thở, ánh mắt cũng nhìn chăm chú vào mặt Thánh trì, cùng đợi hai vị cốc chủ có thể tìm tiểu công chúa trở về.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, mặt nước rốt cục có một chút rung động. Lạc Hà Cốc Chủ từ trong đó xông ra, Trữ Huyên nhìn Lạc Hà Cốc Chủ lắc mình đến bên bờ, bước nhanh đi tới bên người hỏi:
- Thế nào rồi?
Ở Lạc Hà Cốc Chủ lắc đầu, trái tim mọi người trầm xuống. Trữ Huyên càng cắn răng một cái, chuẩn bị nhảy vào trong ao. Thế nhưng nàng còn chưa làm, đã bị Lạc Hà Cốc Chủ nắm lại:
- Thực lực của ngươi lẽ nào trên ta sao?
- Cho dù chết. Ta cũng muốn chết cùng hắn.
- Muội biết Nghệ Phong ca ca có thể dẫn muội đi ra.
Nghệ Phong cười cười, ánh mắt nhìn về phía dưới, ở vị trí kia. Có một tòa bảo tháp thật lớn, bảo tháp cổ xưa mười phần, thế nhưng nằm ở đáy hồ lại không có một chút ẩm ướt, ngược lại khiến người ta có một cảm giác đồ sộ.
- Bảo tháp thật xinh đẹp.
Tình Nhi không khỏi cảm thán nói. Ánh mắt chăm chú nhìn đỉnh tháp. Ở vị trí đỉnh tháp, Nghệ Phong phát hiện có tản ra thánh quang, quang mang này đảo qua trên người, khiến tử khí trong cơ thể Nghệ Phong tựa hồ bắt đầu tiêu tán. So với năng lượng Thánh trì, hiệu quả tinh lọc của thánh quang này có thể nói là rất kinh khủng.
- Thánh Thủy!
Tình Nhi chỉ vào đỉnh bảo tháp, trừng to mắt kinh hô.
Nghệ Phong nhìn lại, quả nhiên thấy đỉnh bảo tháp, có một bóng nước hình minh châu thật lớn, mà những thánh quang này chính là phát ra ở nơi đó.
Nghệ Phong nhìn dịch thể hình minh châu kia, hắn hít sâu một ngụm lương khí, minh châu lớn như vậy, Thánh Thủy trong đó nhiều bao nhiêu a?
Nguyên bản Nghệ Phong còn lo lắng một giọt Thánh Thủy không thể bài trừ tử khí trong nguyên hồn, thế nhưng hiện tại không lo lắng một chút. Nhiều Thánh Thủy như vậy, chút tử khí kia sẽ biến mất không còn một mảnh.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Tình Nhi, hiển nhiên Tình Nhi cũng bị chấn động rồi. Nghệ Phong hít sâu một hơi, kéo Tình Nhi nói:
- Đi thôi. Đi xem bảo tháp này rốt cuộc là cái gì.
Nói xong, Nghệ Phong và Tình Nhi thẳng đi tới đỉnh bảo tháp. Nghệ Phong tới đỉnh bảo tháp, ánh mắt nhìn Thánh Thủy phía trước, nhưng vẫn không hề động thủ lấy Thánh Thủy đi.
Tình Nhi thấy Nghệ Phong như vậy, rất nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, Nghệ Phong giải thích nói:
- Đi lên nhìn một chút, ở đây ngưng tụ nhiều Thánh Thủy như vậy, tất nhiên có cổ quái.
Nghe Nghệ Phong nói như vậy, Tình Nhi mới hơi gật đầu, thầm nghĩ dù sao Thánh Thủy này đã là của mình, không nóng lòng một thời.
Mà Nghệ Phong nghĩ không sai, năng lượng ở đây nồng hậu như vậy, mượn Thánh Thủy, muốn đẳng cấp nhiếp hồn sư tiến vào thất giai, căn bản không phải vấn đề quá lớn.