Mị Ảnh

Chương 1124 : Nam tử Vương Tọa

Ngày đăng: 19:40 20/04/20


 

- Khí tức của người sống?

 

Ngay sau khi Nghệ Phong lùi lại mấy bước mới đứng vững, một giọng nói như tiếng sấm truyền đến trong tai Nghệ Phong.

 

- Thực lực thật mạnh.

 

Trong lòng Nghệ Phong kinh hãi. Tuy rằng vừa nãy, mình trở tay không kịp bị đối phương công kích, nhưng chỉ cần một dư ba tinh thần đã khiến bản thân hắn là Nhiếp Hồn Sư thất tinh trung giai phải chịu thiệt lớn. Mặc dù là sơ ý, nhưng đã đoán được thực lực của đối phương.

 

- Các hạ là ai?

 

Nghệ Phong mơ hồ cảm thấy, kẻ trước mặt sợ là người sống sót từ thời viễn cổ. Nghĩ tới khả năng này, Nghệ Phong liền cảm giác trong lòng bắt đầu dâng lên cơn sóng ba đào. Người sống sót từ thời kì viễn cổ? Con người có thể sống được lâu như vậy sao? Chẳng lẽ thực lực đạt được trình độ nhất định thật sự có thể trường sinh?

 

- Chỉ là một kẻ bằng con kiến, lại dám hỏi ta là ai. Ha ha, ha ha, thú vị.

 

Người bị xiềng xích trên ngai vàng, phá lên cười đầy vẻ càn rỡ. Trong tiếng cười đầy vẻ châm chọc.

 

- Ngươi tin hay không, hiện tại bản vương sẽ khiến ngươi phải chết.

 

- Chết?

 

Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, cực kỳ châm chọc nhìn đối phương nói:

 

- Chờ ngươi thoát khỏi đống dây xích này rồi nói sau.

 

Tuy rằng Nghệ Phong đã đoán được thực lực của đối phương, nhưng không tin hắn bị xiềng xích khóa chặt, hơn nữa lại là một quái nhân bị xiềng xích nhiều năm như vậy có thể lấy được mạng của hắn. Cho dù vừa nãy Nghệ Phong đã chịu thiệt lớn như vậy.

 

Ban đầu Nghệ Phong còn tưởng rằng đối phương sẽ nổi giận, nhưng thật sự không ngờ được đối phương ngược lại còn cười Ha ha:

 

- Hay cho nhãn lực của tiểu tử. Ngươi nói không sai. Tuy rằng ở đây trong mắt bản vương ngươi chỉ là con kiến, nhưng hiện tại nếu bản vương muốn giết ngươi lại rất khó. Bất quá, nếu bản vương muốn dạy dỗ ngươi một phen, lại không khó.

 

- Ngươi thử xem sao!

 

Nghệ Phong không chịu để đối phương uy hiếp. Hắn không tin, một người bị xích bao nhiêu năm như vậy còn có thể lật sóng gió.
Rốt cục Nghệ Phong đã hiểu được, vì sao một người bị xích nhiều năm như vậy còn có thể sống được. Đây là chuyện mà Thánh Cấp cũng không thể làm được! Hiện tại tất cả đều đã được giải thích. Trước mặt chính là linh hồn thể.

 

Đối với linh hồn thể, có lợi cũng có hại!

 

Nam tử Vương Tọa thật sự không ngờ được Nghệ Phong liếc mắt một cái đã nắm được vấn đề then chốt:

 

- Không sai! Nếu không phải nhờ những khí huyết này bổ xung, cho dù với thực lực linh hồn thể của bản vương, trải qua vô số năm như vậy, sợ cũng đã phải chết. Nhưng những khí huyết này cũng không trợ giúp được bản vương bao lâu nữa.

 

- Ý của tiền bối là gì?

 

Nghệ Phong nhìn nam tử Vương Tọa hỏi.

 

- Rất đơn giản. Bản vương muốn ra khỏi đây. Không muốn ở lại nơi chim không thèm ỉa này nữa.

 

Nam tử Vương Tọa đột nhiên kích động lên, điên cuồng rít gào. Xiềng xích trên người hắn, cũng bắt đầu rung lên.

 

- Ta hiểu ý của tiền bối. Nhưng cái đó có quan hệ gì đến ta?

 

Nghệ Phong nhún nhún vai nói.

 

- Ngươi cứu bản vương ra ngoài.

 

Nam tử Vương Tọa như đinh đóng cột nhìn Nghệ Phong nói.

 

- Không có khả năng!

 

Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi liền từ chối.

 

- Trước đừng nói vãn bối có cứu hay không. Nếu thả tiền bối ra, sợ là kẻ đầu tiên gặp tai ương chính là vãn bối. Nguyên hồn của vãn bối lại là vật đại bổ cho ngài.

 

Nghệ Phong cười lạnh. Cứu hắn? Không thể nghi ngờ chính là cứu một con sói!