Mị Ảnh
Chương 129 : Ngươi là nữ nhân trên danh nghĩa của ta?
Ngày đăng: 19:32 20/04/20
Thiếu nữ khoảng 18, 19 tuổi, tóc đen óng ả búi cao bằng cây trâm xanh biếc. Khuôn mặt thuần khiết, nước da trắng trẻo mềm mại, hai hàng lông mày như lá liễu chia sang hai bên. Đôi môi mỏng mịn màng ửng đỏ, khiến người ta không thể kìm nổi lòng, muốn cắn một miếng.
Cảm màu xanh bao phủ bên ngoài, cảm y bó sát làm hiện đường cong ngạo nghễ phối hợp cùng màu xanh mị hoặc tới cực điểm. Nam nhân đi qua đều phải nuốt nước bọt ừng ực, mắt bốc hỏa diễm, hỏa khí chạy khắp cơ thể. Không thể nghi ngờ, khi bọn trở về nhà, nhất định sẽ hung hăng quất vợ mình. Sau đó huyễn tưởng thành người nào đó.
Nghệ Phong nhận xét nữ nhân này, trong lòng cảm thán: Tuy rằng nữ nhân này không phải là mầm họa như Điệp Vận Du, thế nhưng cũng là mỹ nhân hiếm thấy.
- Thế nào? Ha ha, đây chính là mỹ nữ đứng thứ 7 trong mười mỹ nhân học viện chúng ta.
Nghệ Lưu đứng bên chen vào nói.
Lúc này Nghệ Phong nghe được câu này, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Đẹp, rất đẹp! Nhưng khiến lòng ta bốc hỏa, hận không thể chút bỏ! Thế nhưng huynh nói đây là hôn thê của ta, vậy có ý tứ gì?
Nghệ Lưu trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong:
- Lẽ nào ngươi quên, khi ngươi mới sinh ra, đã định trước việc hôn nhân. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghệ Phong lục lọi ký ức trong đầu, sau hồi lâu kinh ngạc nói:
- Huynh không phải nói nữ nhân này chính là Thượng Quan Vũ Phượng?
Nghệ Lưu gật đầu nói:
- Uh, nàng chính là hôn thê chưa từng gặp của ngươi, Thượng Quan Vũ Phượng. Nàng cũng chính là mỹ nữ đứng thứ bảy tại học viện ta.
Lúc này Nghệ Phong nghe được, không khỏi đứng ngẩn người, trong đầu cũng nhớ lại một chút ký ức. Khi chính mình mới sinh ra, Nghệ Khải Mẫu cũng rất yêu thương, quả thực đã định ước việc hôn nhân của chính mình. Mà đối phương cũng là con cháu gia tộc Thượng Quan, một gia tộc quyền thế tại đế quốc. Lúc đó hẳn là các lão gia chủ ý liên hợp hai gia tộc cường đại với nhau. Bất quá, hiện tại Nghệ Khải Mạc hầu như không còn địa vị tại Nghệ gia, mà Nghệ Phong cũng đã bị trục xuất khỏi gia môn. E là song phương đều đã quên đi việc hôn nhân này.
Nghệ Phương cười nói:
- Đại ca đừng quên, lúc đó đính ước với con cháu Nghệ gia. Ha ha, giờ ta đã không phải con cháu Nghệ gia. Chúng ta đi thôi.
- Ngươi là ai? Ta còn cần ngươi phải lo lắng sao?
Bản tiểu thư không tuân thủ nữ tắc? Hừ, lẽ nào để ta cưới hôn thê phế vật trong lời đồn kia? Một phế vật, sao có thể xứng với ta?
- Ta là ai? Ha ha, không biết ngươi còn nhớ cái tên Nghệ Phong không? Ta chính là Nghệ Phong!
Câu nói của Nghệ Phong, nhất thời khiến Thượng Quan Vũ Phượng đấy ngây người tại chỗ. Nàng nhìn thiếu niên trước mặt, sắc mặt biến ảo bất định. Không sao nói thành lời.
Hắn là hôn phu của ta? Chính là phế vật được đồn đại kia? Khiến ta hận phế nhân tới cực điểm? Chính là hắn khiến ta cảm giác trong lòng như bị kim đâm. Chính là hắn, khiến ta không dám thường xuyên gần gũi nam nhân ta yêu thương. Chính là sợ đối phương biết chính mình đã có hôn thê. Chính là hắn, khiến chính mình từ trước tới nay không được vui vẻ.
Bố Lan Địch trông thấy sắc mặt Thượng Quan Vũ Phượng từ hồng biến thành xanh, tiếp đến xanh biến thành trắng không ngừng biến ảo, hắn không khỏi nhíu mày. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ trông thấy biểu tình Thượng Quan Vũ Phượng như vậy.
- Tuy rằng ta không để ý tới hôn ước này. Thế nhưng hôn ước chưa được hủy bỏ. Ngươi là người của Nghệ Phong ta, ngươi cần tuân thủ nữ tắc.
Nghệ Phong thản nhiên nói lời này, khiến Bố Lan Địch ngây dại tại chỗ: Tiểu tử này chính là hôn phu của Thượng Quan Vũ Phượng? Rõ ràng hắn vừa gặp Vũ Phượng đã chất vấn nàng không thuân thủ nữ tắc?
Sắc mặt Thượng Quan Vũ Phượng trắng bệch, nàng cũng không ngờ hỗn đản này khó ưa tới cực điểm. Vừa mở miệng đã trách chính mình không tuân thủ nữ tắc. Có lẽ là kẻ mặt dày.
Bố Lan Địch trông thấy sắc mặt Thượng Quan Vũ Phượng trắng bệch, lúc này mới phản ứng, xông tới trước mặt Nghệ Phong, hô lớn:
- Ta muốn quyết đấu với ngươi.
Nghệ Phong liếc nhìn Bố Lan Địch, quay về phía Thượng Quan Vũ Phượng nói:
- Cho dù ngươi muốn tìm nam nhân, cũng nên tìm nam nhân như ta. Cho dù ngươi không cảm thấy mất mặt, thế ta để mặt mũi ở đâu.
Lời nói nhàn nhạt, từng đạo vang lên không trung, nhẹ nhàng bay đi thật xa. Khiến Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong ngơ ngác, lúc này hắn dùng tay dụi dụi con mắt, trợn trừng nhìn. Bấy giờ mới dám tin thiếu niên trước mắt thực sự là đệ đệ của chính mình.