Mị Ảnh
Chương 1457 : Bát giai
Ngày đăng: 19:43 20/04/20
- Ngươi là ai?
Nghệ Phong nhìn nữ tử thần bí đứng trước mặt, đôi mắt ngưng lại nhìn chăm chú bóng lưng của nàng. Nữ nhân này mang hắn từ giác đấu trường tới đỉnh núi này, nhưng không mở miệng nói một lời nào với hắn.
Đối với hành vi kỳ quái của đối phương, Nghệ Phong âm thầm cảnh giác. Hắn cảm giác được nữ nhân này không có ác ý. Đặc biệt là nữ nhân ra tay vừa đủ để mang hắn khiến cho Nghệ Phong thả lỏng một hồi. Với thực lực của nàng, nếu muốn đối phó thì hắn căn bản ngăn không được.
Nữ tử tựa hồ cũng cảm giác được ánh mắt của Nghệ Phong, nàng không quay người lại mà mở miệng nói:
- Ngươi vẫn nên khôi phục đấu khí của mình trước đi.
Nghe nữ nhân nói như vậy, Nghệ Phong ngẩn người ra. Nhưng hắn vẫn lập tức ngồi xếp bằng xuống vận hành Lăng Thần Quyết. Đúng như nữ nhân này đã nói, một trận chiến giữa hắn và Đế Ngạo Thiên. Đấu khí trong cơ thể đã tiêu hao hầu như không còn, cộng thêm tác dụng phụ của trảm tiên khiến cho hắn cảm thấy rất mỏi mệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
May mắn là thực lực lúc này đã đạt tới Quân cấp thất giai, thi triển Trảm Tiên không giống dĩ vãng phải hơn nửa tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Nữ nhân thấy Nghệ Phong ngồi xếp bằng tu luyện, lúc này mới quay đầu nhìn về phía hắn, cặp mắt xinh đẹp kia nhìn Nghệ Phong mang theo một tia nhu hòa. Tựa hồ như nhìn thấy vãn bối mà chính mình sủng ái vậy.
Nhìn Nghệ Phong cắn nuốt năng lượng bốn phía tiến vào trong cơ thể, ngón tay Ngạo Tuyết cũng hơi động một chút. Dưới một chỉ của nàng linh khí bốn phía điên cuồng hội tụ tiến về phía Nghệ Phong, ngay lập tức linh khí bốn phía xung quanh Nghệ Phong dày đặc hơn mấy lần.
Trong lúc khôi phục thực lực Nghệ Phong tự nhiên phát giác được điểm ấy, trong lòng đồng thời cảm thấy kinh ngạc. Thủ ấn trong tay cũng bắt đầu điên cuồng biến hóa, cắn nuốt lực lượng từ bốn phía.
Cứ như vậy, Nghệ Phong ngồi xếp bằng trên đỉnh núi suốt ba ngày, trong vòng 3 ngày nữ nhân thần bí cũng không rời khỏi hắn một tấc. Nàng đứng ở trên một tảng đá khổng lồ tại một đỉnh núi cao nhất, ánh mắt nhìn mặt trời mọc lên lặn xuống, tựa như một tiên tử không nhiễm chút khói lửa nhân gian.
Đương nhiên, cảnh đẹp như thế này Nghệ Phong không thể nhìn thấy, hắn vẫn đang cố gắng vận chuyển Lăng Thần Quyết. Dùng thời gian ba ngày thanh trừ toàn bộ di chứng do trảm tiên để lại. Khôi phục thực lực đến trạng thái đỉnh phong trước kia.
Nghệ Phong cúi người hành lễ với Ngạo Tuyết, xét từ ý nào đó mà nói, nữ nhân này chính là sư mẫu của mình.
Ngạo Tuyết thấy Nghệ Phong gọi nàng Tuyết di thì hơi sững sờ. Sau đó Ngạo Tuyết đột nhiên nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Hắn có khỏe không?
- Có lẽ tốt, có lẽ cũng không tốt. Nhưng mà, lão đầu tử khiến cho ta có cảm giống như lục bình trong gió vậy, lão rất ít khi dừng chân lại một chỗ. Dù cho thân là đồ đệ của lão, nhưng rất ít khi được nhìn thấy thân ảnh của lão. Tuy không biết cảm xúc của lão nhưng chắc chắn trong lòng chôn giấu rất nhiều sự tình.
Nghệ Phong nói thẳng.
Ngạo Tuyết nghe được Nghệ Phong nói, ánh mắt cũng có chút ảm đạm. Thật lâu sau nàng mới nói:
- Lúc trước nếu không vì ta thì hắn cũng sẽ không như thế.
- Tuyết di nghĩ sai rồi. Đúng như người nghĩ, nếu không phải vì người lão đầu tử sẽ không làm như vậy. Thế nhưng chính là vì người, lão đầu tử mới có thể an tâm làm như thế. Đổi lại là một người khác. Lão đầu tử có khả năng vì người mà cúi đầu sao? Ngạo khí của lão đầu tử, cho dù có cận kề cái chết cũng không làm. Có thể vì người mà bỏ đi ngạo khí, lão đầu tử đương nhiên không phải hi vọng Tuyết di tự trách mình.
Nghệ Phong nhìn nữ nhân thất thần trước mặt nói:
- Nếu ta là Tuyết di sẽ làm như thế nào để cùng ở chung với lão đầu tử mà không phải đi suy xét vấn đề xem là ai đúng ai sai.