Mị Ảnh

Chương 158 : Một cái bạt tai

Ngày đăng: 19:32 20/04/20


 

Thượng Quan Vũ Phượng trông thấy Nghệ Phong hướng về phía các nàng, không khỏi sửng sốt. Nàng không ngờ có thể gặp người đáng ghét này, trong đáy lòng tức giận mắng, không biết hắn làm thế nào vào được học viện này?

Nhìn Nghệ Phong trực tiếp tiến về phía các nàng, trong lòng nàng âm thầm tính toán. Nếu như Nghệ Phong tiến về phía nàng chào hỏi, nhất định chính mình phải biểu hiện bằng vẻ mặt khinh thường. Rốt cục phải trả thù chuyện hắn chế nhạo chính mình và phụ thân.

Trong đầu Thượng Quan Vũ Phượng liền suy nghĩ, phải dùng phương pháp gì để có thể làm mất mặt hỗn đản này? Khi Nghệ Phong tiến tới gần, nàng cũng đã chuẩn bị xong.

- Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp nhau.

Nghệ Phong quay về phía Khinh Nhu cười nói.

- Hỗn đản, bản tiểu thư quen ngươi sao?

Thượng Quan Vũ Phượng thấy Nghệ Phong mở miệng, không chút suy nghĩ, khinh thường nói.

Nghệ Phong, Nghệ Lưu lấy làm lạ, Bố Lan Ny đứng bên cạnh cũng rất ngạc nhiên. Thậm chí Khinh Nhu e thẹn không gì sánh được cũng rất kinh ngạc. Mọi người nhìn về phía Thượng Quan Vũ Phượng bằng ánh mắt cổ quái.

Thượng Quan Vũ Phượng nhìn lại, lúc này mới phát hiện ánh mắt đối phương căn bản không nhìn về phía chính mình. Mà nhìn về phía Khinh Nhu phía sau chính mình, nhất thời nàng cảm thấy khuôn mặt chính mình nóng như lửa đốt.

- Ngươi là ai? Bản thiếu gia quen ngươi sao?

Nghệ Phong liếc mắt nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, trong giọng tràn đầy ý khinh thường.

Thượng Quan Vũ Phượng không ngờ tất cả mọi người nhìn về phía chính mình, nàng xấu hổ, đồng thời trong lòng toát lên lửa giận:

- Nghệ Phong, người không nên khinh người quá đáng.

Nghệ Phong khinh thường thoáng liếc mắt nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, xoay người lướt qua nàng, trong miệng thì thào:

- Nữ nhân này thật điên rồ, không ngực không mông lại không biết xấu hổ kêu lớn trước mặt bản thiếu gia.

Sau khi Thượng Quan Vũ Phương nghe vậy, thiếu chút nữa phát điên. Nàng nhìn lại chính mình một chút, dáng vẻ eo thon quyến rũ. Trong lòng thầm nghĩ: Hỗn đản này này lại còn nói chính mình không ngực không mông. Lẽ nào hắn không biết toàn bộ nam nhân trong học viện đều muốn gần gũi chính mình?
- Khinh Nhu, về sau không nên tiếp xúc với hỗn đản rác rưởi này.

Khinh Nhu vừa nghe nhất thời biết hỏng chuyện, nàng quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, quả nhiên thấy dáng vẻ tươi cười tà mị trên khuôn mặt hắn càng tăng thêm:

- Ha ha, ta không biết, một nữ nhân bị kẻ rác rưởi như ta vứt bỏ, có lý gì gọi ta là kẻ rác rưởi đây?

- Cái gì?

Thượng Quan Vũ Phượng không thể kiềm chế tức giận, toàn thân nàng rung lên.

- Ngươi nói ta bị ngươi vứt bỏ?

- Khụ! Nói là vứt bỏ quả thực đề cao ngươi thêm một điểm. Gần gũi lợi dụng hết mới được gọi là vứt bỏ. Ngươi như mà, thực sự chính là cái gì kia... A... Phân chó nước mũi vân vân... Bản thiếu gia chạm vào ngươi cảm thấy buồn nôn.

Nghệ Phong thản nhiên nói, nếu không phải hắn không quen đánh nữ nhân, có lẽ hắn đã sớm tát nàng một tát. Phế nhân rác rưởi, nàng có thể gọi sao? Trong Thánh Địa, ai kêu như vậy đều bị đánh rất thảm!

- Ngươi muốn chết?

Thượng Quan Vũ Phượng rốt cục không nhịn được, xuất quyền thật mạnh đánh về phía Nghệ Phong.

Nghệ Phong cười lạnh: Vốn nghĩ ngươi là nữ nhân, chuẩn bị buông tha ngươi. Thật không ngờ chính ngươi đánh ta! Nữ nhân thô bạo ương ngạnh tự ngạo không biết hối cải thật không xứng là nữ nhân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Bịch...

Thân ảnh Nghệ Phong chợt lóe lên, một chiếc bạt tai tát mạnh lên khuôn mặt. Nhất thời trên khuôn mặt tươi cười kia khắc lên dấu bàn tay đỏ ửng.

Cái tát này, khiến tất cả mọi người ngây dại tại chỗ, toàn bộ nhãn thần chăm chú nhìn dấu tay kia.