Mị Ảnh

Chương 1627 : Toàn thắng

Ngày đăng: 19:44 20/04/20


 

Nghệ Phong cười lạnh nhìn đối phương, khóe miệng mang theo miệt thị, huyết khí của hắn quay cuồng, chỉ cần lực lượng ngũ hành trong cơ thể vận chuyển một lúc sẽ biến mất không còn một mảnh, hắn hợp nhất Ngũ hành, trừ khi là nhất cử đánh hắn thành trọng thương, bằng không không tạo được uy hiếp đối với hắn.

 

Nhưng Thiên Nhất lại khác, hắn không có tốc độ khôi phục nghịch thiên như Nghệ Phong, cho nên hiện tại hai người đối chiến, tuy lực lượng của hắn và Nghệ Phong không kém nhiều, nhưng duy trì chiến đấu liên tục, có hại nhất định là hắn.

 

Đương nhiên, Thiên Nhất không biết điểm ấy. Nhìn sắc mặt Nghệ Phong hồng nhuận, hắn còn tưởng rằng Nghệ Phong đang dùng lực lượng cố gắng áp chế.

 

Cánh tay Thiên Nhất vung lên, vỏ kiếm ra hiện trong tay của hắn, từng vòng lực lượng vận chuyển vào thân vỏ kiếm, dưới lực lượng của đối phương truyền vào, vỏ kiếm hóa thành lợi kiếm bay nhanh về Nghệ Phong.

 

Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, Tru Tiên Kiếm cũng nghênh đón về phía đối phương. Chỉ là, thời điểm hai người sắp giao phong cùng một chỗ, Tru Tiên Kiếm và vỏ kiếm rõ ràng đồng thời bóp méo chút góc độ, sau đó lướt qua lẫn nhau.

 

Điều này khiến Nghệ Phong có chút kinh ngạc, đáy lòng lập tức minh bạch, Tru Tiên Kiếm vốn là một thể, sợ là không thể giao phong. Điều này khiến Nghệ Phong chỉ có thể thu hồi Tru Tiên Kiếm, đáy lòng có chút đáng tiếc. Dù sao, Tru Tiên Kiếm vốn gia tăng thực lực của hắn thật lớn.

 

Thấy Nghệ Phong thu hồi Tru Tiên Kiếm, Thiên Nhất hừ một tiếng, cũng biết lợi dụng vỏ Tru Tiên Kiếm đối phó Nghệ Phong là chuyện không có khả năng.

 

- Nghệ Phong, nếm thử chiêu này của ta như thế nào.

 

Thiên Nhất giận dữ quát một tiếng, ấn kết trong tay điên thay đổi, khi ấn kết của hắn kết thành trong nháy mắt, hắn nổi giận gầm lên một tiếng nói:

 

- Thế Giới Trầm Luân!

 

Khi hắn gầm lên giận dữ, dưới chân Nghệ Phong và Thiên Nhất, mặt đất rõ ràng bắt đầu điên cuồng nhúc nhích, loại nhúc nhích này giống như sóng biển, từng đợt từng đợt gia điệp cộng lại, trong nháy mắt biến thành sóng triều mấy trăm trượng quay cuồng.

 

Mọi người thấy đại địa quay cuồng tựa như biển gầm, nguyên một đám trừng to mắt, thật không ngờ Thiên Nhất khủng bố đến loại tình trạng này, rõ ràng có thể khống chế đại địa tạo thành công kích khủng bố như thế.

 

Nghệ Phong nhìn bùn đất quay cuồng giống như mãnh thú muốn bắt hắn cắn nuốt sạch, Nghệ Phong biến sắc, thân ảnh không ngừng chớp động, muốn bức bùn đất này xuống.
- Nghệ Phong! Nghỉ ngơi đi!

 

Thiên Nhất thấy thổ cầu rút nhỏ vô số lần, khóe miệng mang theo một tia tươi cười đắc ý, pháp tắc chi lực trong cơ thể đánh ra lần nữa.

 

- Kiếp sau! Hi vọng ngươi đầu thai vào một nhà tốt. Binh khí của ngươi, ta sẽ thu giúp ngươi.

 

Thiên Nhất đánh ra một đạo pháp tắc chi lực cuối cùng, lúc này mới đình chỉ áp súc thổ cầu, đừng nói dùng lực lượng Nghệ Phong, cho dù mình có được thổ chi pháp tắc, dưới áp súc này cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

 

- Thật sao? Ta cũng định nói với ngươi như vậy!

 

Thời điểm Thiên Nhất buông lỏng, một thân ảnh khiến hắn sợ hãi xuất hiện, Thiên Nhất cảm giác được một cổ lực lượng bành trướng khiến hắn phải hoảng sợ từ phía sau hắn oanh kích tới.

 

Dưới cổ lực lượng này, thân thể Thiên Nhất bạo lui sang một bến, muốn tránh né một chiêu của Nghệ Phong.

 

Bất quá, một chiêu này Nghệ Phong mưu đồ đã lâu, sao có thể dễ dàng tránh né như vậy. Một chưởng thẳng tắp đánh vào phía sau lưng hắn, dưới một chưởng này, đối phương phun máu lao thẳng về phía trước, lưu lại vô số máu trên hư không, hung hăng nện vào thổ cầu tựa như kim cương, mọi người có thể nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn.

 

Xôn xao...

 

Một màn bất thình lình khiến mọi người không kịp phản ứng, nhưng lập tức một mảnh xôn xao, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Không cách nào tưởng tượng, Thiên Nhất là chuẩn Chí Tôn lại bại một cách không giải thích được như vậy.

 

- Thật xin lỗi. Tường đất ngươi phong ấn bất quá là một đạo tàn ảnh của ta mà thôi. Tốc độ của ta đã sớm đạt tới tình trạng Chỉ Xích Thiên Nhai.

 

Thanh âm nhàn nhạt của Nghệ Phong vang lên trên hư không.