Mị Ảnh

Chương 176 : Bản thiếu gia đánh

Ngày đăng: 19:32 20/04/20


 

Nghệ Phong tách khỏi Thiên Nghịch, đi thẳng vào học viện. Thế nhưng, hình như bên trong có người đang chờ hắn. Hắn vừa mới đi vào, chỉ thấy một người đi tới trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi chính là Nghệ Phong?

Nghệ Phong rất nghi hoặc, quan sát thanh niên trước mặt một hồi, cũng cảm thấy thanh niên không lớn hơn chính mình nhiều lắm. Có gắng lục lọi ký ức trong đầu, hình như cũng chưa từng gặp qua hắn.

Người kia tựa hồ cũng biết Nghệ Phong rất nghi hoặc, quay về phía Nghệ Phong giải thích:

- Ta là Bản Bôn, lão đại chúng ta muốn gọi ngươi tới gặp mặt?

- Lão đại các ngươi?

Nghệ Phong khẽ chau mặt, chính mình vừa tới trường học, mọi người còn chưa biết đến. Tại sao lão đại bọn chúng lại muốn tìm ta?

- Chắc chắn ngươi muốn tìm ta sao? Có vẻ như ta không nhận ra người nào đó ở học viện Trạm Lam?

Nghệ Phong vuốt mũi nói.

Bản Bôn gật đầu, quay về phía Nghệ Phong nói:

- Ngươi quen Bố Lan Địch chứ? Nếu như ngươi quen hắn, vậy không sai.

Những lời này, nhất thời khiến Nghệ Phong minh bạch. Hình như bọn họ là vì Bố Lan Địch ra mặt ah. Nghĩ vậy, Nghệ Phong liếc nhìn Bản Bôn, thản nhiên nói:

- Không hứng thú. Vả lại, ngươi bảo lão đại gì đó về sau đừng làm phiền bản thiếu gia.

Câu nói này, nhất thời khiến mảnh người xung quanh ồ lên. Bọn họ thật không ngờ, cư nhiên có người dám cự tuyệt lời mời của Cổ Lạp.

Bản Bôn tựa hồ cũng không phản ứng lại, thế nhưng nghĩ tiểu tử này là tân sinh, cũng bừng tỉnh. Có lẽ hắn không biết sự lợi hại của lão đại, càng không biết thế lực sau lưng lão đại tại học viện?

- Ha ha! Ngươi đừng vội cự tuyệt như vậy, lão đại ta tên Cổ Lạp!

Bản Bôn tự ngạo nói.

Nghệ Phong đảo mắt, đối với kẻ thiểu năng này, thực sự Nghệ Phong không muốn nói gì thêm nữa. Bước từng bước đi quang qua người hắn.

Bản Bôn sửng sốt, hắn thật không ngờ sau khi nói ra tên lão đại, đối phương vẫn còn dám như vậy.
- Khà khà! Mặc kệ nó. Dù sao cũng chẳng sao cả. Có kịch hay để xem...

... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lời bàn tán nghị luận nhất thời truyền ra, toàn bộ học viện đã hơn chín phần đã biết. Có người cư nhiên dám trực tiếp khiêu khích Hoa Hạ bang. Lúc trước đánh Bố Lan Địch trong Hoa Hạ bang, tiếp đến lại đánh Bản Bôn. Kiêu ngạo tới tột cùng...

Đương nhiên Nghệ Phong không biết sự tình lan truyền nhanh như vậy, hắn đã ôm Bản Bôn chạy về phía võ trường phía tây.

Lúc này tại vỗ trường, cũng có mấy người vây quanh nam tử mặt sẹo, vỗ mông ngựa nói:

- Lão đại, tiểu tử kia tới. Nhất đỉnh phải đánh chết hắn. Từ trước tới nay chưa từng có người dám đánh người Hoa Hạ bang chúng ta.

- Đúng vậy! Lão đại, bất quá, tiểu tử kia thực sự có vài phần bản lĩnh. Ngay cả Bố Lan Địch cũng đánh không lại.

- Khà khà, bất quá, có lão đại xuất thủ. Hắn ắt sẽ chịu khổ sở.

Nam tử mặt sẹo nghe thấy mấy tiếng vỗ mông ngựa, nhất thời cười tàn ác, liếc mắt nhìn mấy người kia tán thưởng nói:

- Yên tâm đi. Ta sẽ không buông tha tiểu tử kia. Bố Lan Địch sẽ không bị đánh oan uổng.

Ngay khi hắn vừa dứt lời:

Phịch...

Một tiếng đập văng vẳng vang bên tai bọn chúng. Toàn bộ bọn chúng tức giận chau mày nhìn về chỗ phát ra âm thanh.

Toàn bộ đám người kinh hãi đứng bất động tại chỗ:

- Chuyện này... Này không phải Bản Bôn đi gọi Nghệ Phong sao? Vì sao toàn thân đều là máu ah?

- Hắn không chịu nổi. Bản thiếu gia đá hai rất nhẹ nhàng, đã bất tỉnh như vậy!

Thanh âm nhàn nhạt khiến ánh mắt bọn chúng chuyển về phía Nghệ Phong.