Mị Ảnh

Chương 296 : Ba bước ba bài thơ

Ngày đăng: 19:33 20/04/20


 

Thanh thiên hữu nguyệt lại kỷ thì?

Ngã kim đình bôi nhất vấn chi

Nhân phàn minh nguyệt bất khả đắc

Nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy

Kiểu như phi kính lâm đan khuyết

Lục yên diệt tẫn thanh huy phát

Đãn kiến tiêu tòng hải thượng lai

Trữ tri hiểu hướng vân gian một?

Bạch thỏ đảo dược thu phục xuân

Nguyệt thần cô tê dữ thùy lân?

Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt

Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân

Cổ nhân kim nhân nhược lưu thủy

Cộng khán minh nguyệt giai như thủy

Duy nguyệt đương ca đối tửu thì

Nguyệt quang trường chiếu kim tôn lý.

Dịch:

Trăng kia đến tự thuở nào

Nay ta ngưng chén rượu đào hỏi trăng!

Người không vin được trăng vàng

Trăng cùng người mãi dặm ngàn có đôi.

Gương trăng vút tận cõi trời,

Trăng tan khói biếc, rạng ngời muôn nơi.

Biển đêm người thấy trăng soi,
Liễu Mộng Nhiên cũng ngẩn ngơ nhìn Nghệ Phong mà:

- Nghệ Phong công tử, thơ này thực sự là công tử làm sao?

Nghệ Phong cười cười, nhún nhún vai, không trả lời câu hỏi của Liễu Mộng Nhiên.

Liễu Mộng Nhiên cũng biết câu hỏi đó quả thực có chút đường đột, Nghệ Phong có thể sao chép một bài, có thể sao chép hai bài. Thế nhưng tùy ý đọc ra ba bài thơ như vậy. Vậy không phải nói sao chép có thể giải thích được rồi. Bài thơ như vậy chỉ cần truyền lại đời sau nhất định dương danh thiên hạ! Ba bài thơ đó, cho dù bọn nàng đã từng đọc đủ thứ thơ văn nổi tiếng nhưng cũng chưa từng thấy qua, vậy thì chỉ có thể nói rõ ràng đó là tác phẩm cho chính Nghệ Phong làm ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Liễu Mộng Nhiên vốn tưởng rằng, toàn bộ đế quốc có thể vượt qua chính mình, cũng chí có sư phụ Tiêu Công của mình. Thế nhưng lần này nhìn vào Nghệ Phong giống như không học vấn không nghề nghiệp, cư nhiên cũng có thể là một tác giả đại tài. Điều này quả thực làm cho nàng có chút hoảng hốt.

- Thế nào? Còn muốn bản thiếu đọc cho các ngươi nghe thêm vài bài sao?

Nghệ Phong nhìn tứ đại tài tử trêu trọc nói.

Tứ đại tài tử không thể tin được liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự không cam lòng.

- Khụ, nếu như các ngươi đã chịu thua, vậy thì nhanh chóng bái sư đi! Tuy rằng thu mấy đồ bỏ đi như các ngươi làm đệ tử rất mất mặt. Bất quá để cứu giúp các ngươi một lần nữa trở lại làm người, bỏ đi con đường lạc lối lúc trước. Ta cũng cố gắng làm người vĩ đại một lần!

Nghệ Phong giả vờ bất đắc dĩ nói.

- Ngươi…

Những lời này của Nghệ Phong, khiến cho Mộ Dung Hắc Đạt cực kỳ giận dữ.

- Ngươi cái gì ngươi? Nhanh lên bái sư chịu thua? Có tin bản thiếu đánh ngươi hay không?

Nghệ Phong hừ lạnh nói.

Mập mạp và Hầu Tử sùng bái nhìn vào Nghệ Phong, trong lòng cảm thấy sảng khoái, tuy rằng không phải đích thân bọn họ hung hăng dạy bảo tứ đại tài tử một phen. Thế nhưng Nghệ Phong thay mặt bọi họ dạy bảo cũng giống nhau mà thôi.

Không nghĩ ra Nghệ huynh không chỉ biết làm thơ dâm! Trên lĩnh vực thơ văn chân chính, trình độ của hắn cũng cao siêu như vây. Đại tài nha, chân chính đại tài! Cùng làm quân tử và tiểu nhân, đây mới chính làm tấm gương của chúng ta!

- Nghệ huynh! Sau này ta sẽ theo ngươi lăn lộn!

Hầu Tử cũng quên ngay một chút mâu thuẫn nhỏ vừa rồi cùng Nghệ Phong, hắn sùng bái nói.

- Đâu có đâu có! Theo ta lăn lộn thì không cần, giao lưu lẫn nhau nhưng thật ra có thể!

Nghệ Phong cười ha ha.

Mọi người thấy Nghệ Phong lần thứ hai khôi phục dáng tươi cười hèn mọn kia, lúc này không có một người tiếp tục khinh bỉ Nghệ Phong. Ba bài thơ vừa rồi, đủ để khiến cho bọn họ kính nể rồi. Trong lòng bọn họ cư nhiên đồng thời dâng lên một cách nghĩ, tài tử có thể làm thơ dâm mới tính là một nam nhân chân chính!

Đồng thời, bọn họ cũng đưa đầu chuyển hướng qua phía bốn đại tài tử sắc mặt đã tái mét. Nhìn có chút hả hê chờ đợi bốn người bái sư!