Mị Ảnh

Chương 312 : Nam nhân của Tần Y

Ngày đăng: 19:33 20/04/20


 

Tử Âm thấy Nghệ Phong không phát ra tiếng kêu khiến người khác đỏ mặt tía tai kia nữa, rốt cục cũng bình tĩnh trở lại.

- Nghệ Phong, đầu cảm thấy thoải mái chưa?

Tử Âm nhẹ nhàng nắm huyệt thái dương của Nghệ Phong, quay sang hắn dò hỏi. Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy Nghệ Phong trả lời, nàng không khỏi nghi hoặc nhìn vào mắt hắn. Thấy con mắt Nghệ Phong nhìn chăm chú về một phía dáng vẻ vô cùng sảng khoái, nàng cũng tò mò nhìn theo hướng ánh mắt hắn. Trong nháy mắt, khuôn mặt Tử Âm đỏ bừng lên như táo chín. Nàng nhanh chóng dùng tay giữ chặt cổ áo mình đè xuống.

- Nghệ Phong, ngươi…

Thanh âm của Tử Âm mang theo tia run rẩy, muốn nói lại thôi. Tình cảnh mờ ám khiến tim nàng đập thình thịch.

Nghệ Phong thấy hành vi của mình bị Tử Âm phát hiện, ngượng ngùng cười cười, lập tức làm như không có việc gì nói:

- Ta không thấy gì hết, không thấy hai ngọn núi tuyết, không thấy khe sâu mê người…

Những lời này của Nghệ Phong khiến sắc mặt Tử Âm vốn đã ửng đỏ càng thêm đỏ bừng lên. Nàng quay đầu không dám nhìn vào mắt Nghệ Phong. Thế nhưng vừa quay đầu, lại bắt gặp cái đội quần cao vút của Nghệ Phong, nàng cảm giác toàn thân mình run rẩy kịch liệt.

- Nghệ Phong, ngươi đang nghĩ tới cái gì?

Tử Âm vừa xấu hổ vừa giận dữ. Tiểu bại hoại này, thật đúng là chết vẫn háo sắc.

Nghệ Phong cười khổ nói:

- Tử Âm tỷ, đây cũng không thể trách ta a! Nếu như ta không có phải ứng, thực sự ta sẽ phải hoài nghi năng lực nào đó của mình.

- Phi!

Câu nói này của Nghệ Phong khiến Tử Âm nhịn không được khẽ gắt một tiếng.

- Câm miệng! Xoay người lại! Nằm sấp xuống!

Tử Âm không dám nhìn vật đội lên cao vót của Nghệ Phong, cũng không muốn con mắt của Nghệ Phong cứ không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào một vài vị trí mẫn cảm của mình.

Câu này nhất thời khiến Nghệ Phong nóng nảy:

- Tử Âm tỷ, nàng thấy ta có thể nằm sấp không? Vật này còn chưa có hạ xuống a!
Nghệ Phong cười hắc hắc:

- Nam nhân không háo sắc còn là nam nhân sao? Huống chi Tử Âm tỷ lại mị hoặc như vậy!

Tử Âm nghe Nghệ Phong nói mấy câu điên khùng như vậy, trừng mắt liếc hắn:

- May là ta không để thị nữ tới xoa bóp cho ngươi, bằng không các nàng không đỡ được miệng lưỡi ngon ngọt này của ngươi.

- Vậy Tử Âm tỷ chống đỡ được sao?

Nghệ Phong như cười như không nhìn Tử Âm. Tử Âm bị nhìn như vậy trong lòng có chút hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Một màn này khiến Nghệ Phong cười phá lên.

- Không được cười!

Tử Âm có chút thẹn quá hóa giận. Tiểu tử này càng ngày càng không có quy củ! Ngay cả mình cũng dám đùa cợt. Nhớ tới ánh mắt nóng bỏng vừa rồi của Nghệ Phong, nàng cảm giác mặt mình cũng đỏ bừng lên.

Tử Âm hít sâu một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn Nghệ Phong. Nàng không có cách nào trừng phạt Nghệ Phong, chỉ đành dồn toàn bộ lực lượng lên bàn tay đang xoa bóp, hai tay không ngừng nhào nặn trên thân thể hắn.

- Ngao…A…A…

Động tác này của Tử Âm khiến Nghệ Phong một lần nữa kêu lên. Thanh âm lần này so với vừa rồi còn vang dội hơn, Tử Âm nghe thấy cũng đỏ mặt tới mang tai, nhịn không được phải nhắc nhở hắn.

Tuy nhiên, Nghệ Phong đâu cần quan tâm đến câu nhắc của Tử Âm, tiếng kêu ngược lại càng thêm vang dội hơn. Tử Âm nghe thấy hận không thể đập chết hắn.

- Hỗn đản này, có cần phải kêu to như vậy không? Cho dù là nữ nhân kêu trên giường cũng không có lớn tiếng đến thế a!

Tử Âm rơi vào đường cùng, đành xem như không nghe thấy, bàn tay nhỏ bé mềm mại không ngừng ngắt véo trên người Nghệ Phong, khiến Nghệ Phong có cảm giác sung sướng muốn chết đi được. Điều này cũng giúp hắn có thêm một tầng hiểu biết sâu hơn về mát xa tại dị giới. Trên phương diện này, quả thật cũng không kém so với kiếp trước.

Đương nhiên, những tiếng kêu khiến người người liên tưởng này của Nghệ Phong ít nhiều cũng đã truyền ra ngoài. Tuy rằng hiệu quả cách âm của ghế lô không tồi, nhưng thanh âm vang dội này vẫn khiến một vài thị nữ qua lại đỏ mặt tới mang tai, trong đầu nảy sinh ý niệm: "Thì ra nam nhân kêu trên giường so với nữ nhân còn lớn tiếng hơn!"