Mị Ảnh

Chương 368 : Sợ ngươi chơi không nổi

Ngày đăng: 19:34 20/04/20


 

Biểu hiện của Cuồng Hổ đối với Nghệ Phong cực kỳ cung kính, hoàn toàn là thái độ của thuộc hạ, tuy Nghệ Phong không biết hắn có phải là phát ra từ nội tâm hay không, thế nhưng Nghệ Phong cũng rất thỏa mãn. Nghệ Phong mặc kệ trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, hắn muốn chính là kết quả, một Vương Cấp làm thủ hạ mình!

- Cuồng Hổ, ngươi đã khỏe rồi, như vậy cùng ta về phủ đệ mới! Vừa lúc phủ đệ còn thiếu một quản gia, ngươi nghĩ thế nào?

Nghệ Phong vẫn chiếu cố tôn nghiêm của Cuồng Hổ, một Vương Cấp làm quản gia cho Hầu tước, cái này quả thật không ai tin. Nếu như truyền ra ngoài, người khác còn không điên mới lạ! Nên Nghệ Phong mới hỏi ý tứ của Cuồng Hổ!

- Tất cả y theo thiếu gia phân phó!

Cuồng Hổ đối với cái này cũng không quá quan tâm, nếu trở thành thủ hạ của người khác thì phải có loại giác ngộ này.

Nghệ Phong gật đầu, một Vương Cấp làm quản gia, nghĩ đến toàn bộ đế đô cũng chỉ có mình mới làm được, đương nhiên, chuyện này sẽ gây ra không ít chấn động. Nguồn: https://truyenfull.vn

Nghệ Phong và Cuồng Hổ tùy ý hàn huyên trò chuyện, đối với chuyện tình Kim Ưng Tông không hề đề cập tới, đối với quái vật lớn kia, hai người đều cố kỵ rất sâu. Những người truy sát Cuồng Hổ lần trước bị Nghệ Phong chém giết toàn bộ, cái này cũng để Nghệ Phong và Cuồng Hổ giảm phiền phức rất nhiều.

Thời điểm Nghệ Phong nhàn nhã dạo chơi, một thủ hạ của Kim Lâu vội vã đi vào nơi của Nghệ Phong, thở hổn hển muốn nói cái gì, lại bởi vì nói quá mau, lời gì cũng không có rõ ràng.

- Chuyện gì?

Nghệ Phong cau mày, đối với thủ hạ này vội vội vàng vàng có chút bất mãn.

- Thiếu gia! Triệu...

Thủ hạ nói còn chưa hết, Triệu Hải đã xuất hiện từ phía sau hắn, trên mặt có vết máu, quần áo trên người rách nát tả tơi.

Nghệ Phong thấy thế, không khỏi nhíu mày, nhìn Triệu Hải hỏi:

- Làm sao vậy?

Trên người Triệu Hải loang lổ vết máu, thẳng tắp nhào tới trước mặt Nghệ Phong. Mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Thiếu gia, hai khu phố mà mấy ngày trước chúng ta chiếm đều bị bọn họ chiếm trở lại, hơn nữa địa bàn của chúng ta cũng bị bọn họ chiếm hơn phân nửa!

Ánh mắt Nghệ Phong phát lạnh, nhanh chóng bắt mạch cho hắn một phen, thấy chỉ là thoát lực và ngoại thương, không có nguy hiểm tới tánh mạng, lúc này mới thở dài một hơi, trầm giọng hỏi Tiệu Hải:

- Chuyện gì xảy ra?

Triệu Hải có chút bi thương khóc nức nở:
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, sở dĩ Nghệ Phong mời Bạo Cương qua đây là vì có một Vương Cấp áp trận, trừ khi là Nghệ gia trực tiếp xuất động hơn phân nửa thế lực của bọn họ, bằng không thì phải cố kỵ ba phần.

- Cuồng Hổ, đi, chúng ta hồi phủ!

Nghệ Phong bỗng nhiên nói với Cuồng Hổ.

- Thiếu gia!

Triệu Hải kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, không rõ Nghệ Phong đây làm cái gì. Hiện tại Tử Bang nguy cơ tứ phía, Nghệ Phong ngược lại rời đi!

Nghệ Phong hướng Triệu Hải nói:

- Chờ một chút đi, Tử Âm tỷ trở về sẽ chủ trì đại cục, ta ở nơi này cũng vô dụng. Trọng yếu nhất là, người ta đã đánh tới cửa, chúng ta không biểu thị chút gì, hắn sẽ cho là chúng ta dễ bắt nạt!

Triệu Hải sửng sốt, lập tức hỏi:

- Thiếu gia, người muốn làm cái gì?

Nghệ Phong nhàn nhạt nói:

- Ngươi thả tin tức xuống dưới, nói rất nhiều bảo vật của phòng đấu giá bị người của Bao Đạt bá tước trộm đi. Nếu như trước khi trời tối bọn họ còn không chịu giao ra, ta sẽ tự mình đi lấy!

Lời này làm cho Triệu Hải hơi sửng sốt, hắn tự nhiên biết Bao Đạt bá tước chính là thủ hạ của Nghệ gia, Nghệ Phong làm như vậy, không thể nghi ngờ là muốn xao sơn chấn hổ!

Bất quá, vừa động thủ là muốn khai đao trên đầu Bá tước, cái này có phải là quá lớn mật rồi không, hơn nữa nói cho bọn họ thời gian, để cho bọn họ có phòng bị, độ khó của chuyện này không thể nghi ngờ còn gia tăng.

- Ngươi dựa theo ta nói mà làm?

Nghệ Phong thấy Triệu Hải còn sững sờ tại chỗ, có chút bất mãn nói.

Triệu Hải thấy Nghệ Phong có chút bất mãn, hắn nhanh chóng thi lễ phân phó xuống dưới. Cũng rời đi an bài phòng hộ Kim Lâu.

Nghệ Phong gật đầu với Cuồng Hổ, nhanh chóng đi về phủ đệ, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, không phải muốn chơi sao sao? Ta đây sẽ cùng ngươi chơi, chỉ sợ ngươi chơi không nổi.