Mị Ảnh

Chương 38 : Cải tạo kinh mạch

Ngày đăng: 19:31 20/04/20




- Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Dù sao thiên hạ có lớn tới mấy cũng có thể đi được là được.

Lão đầu tử đảo cặp mắt trắng dã, hiển nhiên không muốn nói cho Nghệ Phong biết vấn đề này.

Nghệ Phong thấy thế, đáy lòng chợt hiểu ra:

- Lão đầu tử không thấp hơn Tôn cấp ngũ giai. Chậc chậc, Tôn cấp ngũ giai a, thật làm trái tim người ta chấn động. Khó trách lão đầu tử vẫn luôn ngưu bức hò hét.

- Tiểu tử, ta phải động thủ, đợi lát nữa ngươi kiên nhẫn một chút.

Lão đầu tử cười tà nói, phảng phất như chờ cơ hội này từ lâu.

Nghệ Phong hung hăng trợn mắt nhìn lão đầu tử một cái, tuy nhiên không có cách nào. Hắn chột dạ sờ tay, từ trong Nạp Linh giới của Trữ Huyên lấy ra Tử Kim Thủy, đưa cho lão đầu tử nói:

- Đây là Tử Kim Thủy, có lợi đối với lần chữa thương này hay không?

Ánh mắt Lão đầu tử sáng lên, túm một cái lấy đi, nhìn Nghệ Phong ngạc nhiên hỏi:

- Làm sao ngươi có bảo vật này? Còn nữa, mới về nhà một chuyến ngay cả Nạp Linh giới này cũng có?

- Kháo, bản thiếu anh tuấn như vậy, tùy tiện đứng ở chỗ nào cũng có người đưa tới.

Nghệ Phong nhìn lão đầu tử, rất rắm thúi nói.

Lão đầu tử bừng tỉnh đại ngộ:

- Ah, thì ra là làm mặt trắng nhỏ, thật là khó trách.

- Cốp…
Cảnh tượng này làm cho người ta phải hoài nghi, liệu Nghệ Phong có thể vì mất máu nhiều quá mà chết hay không.

Lão đầu tử hít sâu một hơi, toàn bộ ý niệm dung nhập vào trong thân thể Nghệ Phong trong thân thể, kinh mạch đã bị xoắn đứt thành từng đoạn giống như dây thừng, bị hắn dùng đấu khí cường lực tác động. Lấy từng đạo lộ tuyến quỷ dị tổ hợp lại.

Dĩ nhiên, khẽ động kinh mạch như vậy sẽ tạo nên nỗi đau đớn mà người thường không chịu nổi, làm cho toàn thân Nghệ Phong nổi gân xanh, cả da thịt căng ra, phảng phất như một tấm thép. Vẻ mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, phảng phất như người đã chết mấy ngày.

Nghệ Phong đau tới mức muốn rống lên mấy câu, nhưng mà cổ họng lại không thể phát một thanh âm nào, toàn thân tựa như đang ở dưới Địa ngục.

Lão đầu tử hiển nhiên cũng biết tình huống của Nghệ Phong, nhưng mà hắn cũng không dám qua loa. Hai lần giáo huấn trước nói cho hắn biết: chính mình phải cẩn thận, không được phân tâm.

- Nghệ Phong tiểu tử, ngươi nhịn một chút đi. Sau nhẫn xong, ngươi muốn mỹ nhân, muốn xuân dược, muốn tâm pháp Thiên giai ta cũng cho ngươi. Đây không phải là thứ ngươi muốn nhất sao?

Trong lòng lão đầu tử thầm nói.

Đấu khí của lão đầu tử lại tiếp tục tăng lên, kéo kinh mạch trong cơ thể Nghệ Phong ra dựa theo tổ hợp lộ tuyến quen thuộc trong đầu lão đầu tử, mắt thường cũng có thể nhìn thấy dược lực trong thùng lấy một tốc độ nhanh nhất dung nhập vào trong kinh mạch. Phảng phất là dịch nhờn nối những kinh mạch này thành một tổ hợp hoàn mĩ.

Mà lúc này, Nghệ Phong dùng sức cắn môi. Hắn sợ không cẩn thận liền hôn mê bất tỉnh, lúc đó sợ rằng không bao giờ tỉnh lại nữa. Toàn thân trên dưới từng giọt huyết châu từ trong da thịt xông ra, cả người phảng phất như vặn vẹo biến hình.

- A...

Lão đầu tử mãnh liệt quát một tiếng, làm mí mắt Nghệ Phong đang chuẩn bị nhắm lại thanh tỉnh.

- Tiểu tử, tiếp tục kiên trì. Còn một chút nữa, một chút nữa thôi.

Nghệ Phong mạnh mẽ gật đầu, đôi môi bị hai hàm răng cắn tràn ra máu tươi.

Thời gian trong trạng thái cực độ an tĩnh, từ từ trôi qua. Rốt cục Nghệ Phong thả hàm răng đang cắn chặt đôi môi, toàn thân phảng phất như đã không còn thuộc về mình, tinh thần trống rỗng như đã bay đi đâu. Lão đầu tử thở phào một hơi, vỗ nhẹ vào trán Nghệ Phong. Toàn thân của hắn mềm nhũn tựa vào bên cạnh, toàn thân bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, sắc mặt tái nhợt. Hiển nhiên là cực độ mệt nhọc.