Mị Ảnh
Chương 404 : Quá tàn nhẫn?
Ngày đăng: 19:34 20/04/20
Nghệ Phong làm xong tất cả điều này xong mới quay đầu nhìn về phía đám quý tộc. Ngoại trừ Nghệ Phong đang tươi cười với bộ dạng tự nhận cả người lẫn vật vô hại, lại phát hiện mọi người đang ngơ ngác nhìn hắn, bao gồm đám người Điệp Vận Du.
Sao! Bọn họ có biểu tình như vậy là sao chứ? Sao còn trừng mắt đổ mồ hôi lạnh nhìn hắn vậy?
Nghệ Phong nhìn bọn họ cảm thấy kỳ lạ. Không biết đã phát sinh chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ bị dọa khi thấy hắn quá đẹp trai sao? Nghệ Phong cảm thấy đây là khả năng rất lớn.
Nếu không phải vậy thì chính là thực lực của hắn quá cường hãn khiến bọn họ bị dọa? Nghệ Phong cũng hiểu được rất có khả năng này.
Nghệ Phong ưỡn thẳng ngực đi về phía những quý tộc. Những người này lại vội vàng lui lại hai bước, thật giống như đã nhìn thấy ác ma vậy.
Hắn bất đắc dĩ sờ sờ lên mũi. Cảm thấy không biết chuyện gì đã xảy ra, Nghệ Phong chỉ có thể chuyển ánh mắt nhìn về phía Điệp Vận Du. Tuy rằng không biết vì sao nàng xuất hiện ở đây, nhưng hắn cũng không quá thắc mắc về điều đó. Đặc biệt là khi thấy người đẹp hết thời ngồi bên cạnh nàng. Vừa nhìn cũng biết đó chính là người có tiền, trên cung quan có viên bảo thạch lớn như vậy. Nghệ Phong nghĩ có nên bảo Điệp Vận Du dẫn mối. Thi thoảng hắn cũng nên tiếp đón một vài khách mời quan trọng một chút.
Nhưng Nghệ Phong lại phát hiện ánh mắt Điệp Vận Du vẫn nhìn thẳng vào giữa sân, không chút quan tâm tới ánh mắt của Nghệ Phong. Điều này khiến Nghệ Phong cảm thấy rất tò mò. Hắn cũng nhìn về phía giữa sân!
Oa trời ạ! Đây là gì vậy? Người không ra người, quỷ không ra quỷ? Hình dáng giống người, nhưng cũng lại còn giống heo?
Sau khi Nghệ Phong suy nghĩ thật lâu, lúc này mới nhớ tới ra, không phải Liên Lập vừa nãy đã hắn đánh nhau sao? Sao bây giờ hắn lại thành bộ dạng như vậy. Nghệ Phong nhớ rõ mình chỉ nhẹ nhàng đá hắn mấy đá. Sao hắn lại biến thành như vậy được chứ? Hài tử này, chút đó cũng không chịu được sao? Nghệ Phong rất bực mình trước khả năng chịu đựng thấp kém của Liên Lập.
- Khụ! Sớm biết vậy ra đã đá người ít một cước. Thật sự rất xin lỗi. Nguyên nhân thời tiết không liên quan tới ngươi. Ta không nên đạp người vì nguyên nhân này!
Trong lòng Nghệ Phong thầm nói lời xin lỗi. Tuy nhiên lại nghĩ thầm. Nếu ngươi không làm chó của người khác. Ta cũng không đạp ngươi như vậy!
Vẻ mặt Nghệ Phong tươi cười nhìn mọi người đang đờ đẫn tại chỗ, rất ôn hòa nói:
- Tất cả mọi người làm sao vậy? Cảm giác xem diễn còn chưa đã nghiền sao?
Mọi người nghe Nghệ Phong nói chuyện, một đám lại lui lại phía sau thêm hai bước, hoảng sợ nhìn Nghệ Phong.
- Ách!
Nghệ Phong sờ sờ cái mũi, rất bất đắc dĩ lại liếc mắt nhìn Liên Lập đã hoàn toàn thay đổi, thầm nghĩ:
- Có lẽ là hơi tàn nhẫn một chút!
Nghệ Phong thấy không ai đáp lời hắn, chỉ có thể quay đầu nhìn Bạo Cương người hiểu rõ mình nhất nói:
- Hihi, không tệ, Ngươi khiến ta thắng cược rồi. Chờ một chút, ta sẽ chi chút lời cho ngươi làm thù lao!
Tuy rằng Nghệ Phong không biết Điệp Vận Du nói cái gì, nhưng thấy nữ nhân này không chút tránh né còn nói chuyện với hắn, thật ra hắn lại có chút nghi hoặc.
Ngược lại, Hoàng đế Trạm Lam thấy Điệp Vận Du có thái độ bất ngờ ngoài dự liệu như vậy, hắn cũng dẹp bỏ cảnh tượng đẫm máu của Nghệ Phong vừa nãy, nhìn Nghệ Phong nói:
- Ha hả, không sai, trận này diễn tốt lắm!
Nghệ Phong không tâm không phổi nói:
- Cám ơn bệ hạ khích lệ! Khụ, chính là vừa vẫn không kịp dừng chân, không cẩn thận đánh thân vương Liên Lập thành đầu heo. Điều này khiến ta cảm thấy rất có lỗi. Ngày mai ta sẽ mua hai cân thịt heo đi nhận lỗi với Liên Lập thân vương.
Những lời này, khiến sắc mặt mấy người bên Nhị hoàng tử hung hăng, co quắp lại. Một đám hận không thể giết chết Nghệ Phong.
- Ha hả, ngươi cũng không cần tự trách. Đánh nhau cũng khó tránh khỏi có lúc không khống chế được! Tuy nhiên thật ra diễn trò thì có thể, cũng đừng làm cho Đế Đô cũng ầm ĩ lên như vừa rồi.
Hoàng đế Trạm Lam nói xong, quay đầu thản nhiên thoáng nhìn về phía hai vị hoàng tử và mấy gia chủ thế gia lớn.
Những người này hiểu rất rõ, đây là hoàng đế Trạm Lam đang gõ bọn họ. Một đám cúi đầu không nói lời nào.
Nghệ Phong thấy thế, cười hì hì nói:
- Bệ hạ yên tâm, ta là người rất thích hòa bình, rất hòa thuận, bình thường cũng không làm những chuyện đánh đánh giết giết!
- Phi...
Những lời này khiến hầu hét tất cả mọi người đều không nhịn được xì một tiếng khinh miệt. Ngươi cũng không biết xấu hổ mở miệng nói ra nhưng lời này.
- Được! Đều tản đi! Hoàng Hậu, Điệp phi các ngươi cũng hồi cung!
Mọi người thấy hoàng đế Trạm Lam mở miệng, một đám cũng chấp nhận rời đi. Tuy rằng một đám và Nghệ Phong đi cùng đường, nhưng lại duy trì một khoảng cách rất xa với Nghệ Phong, giống như Nghệ Phong là mãnh thú!