Mị Ảnh
Chương 45 : Xử phạt
Ngày đăng: 19:31 20/04/20
- Ngươi... Ngươi... Hỗn đản! Đại trưởng lão, ngài xem, tên hỗn đản này còn có để chúng ta vào mắt hay không?
Sắc mặt Bạo Cương đại biến, toàn bộ khuôn mặt đỏ lên, vết sẹo lại càng dữ tợn tựa như một con rắn hung hãn.
- Lão gia hỏa, sao ngươi không chết luôn đi, câu nói đầu tiên muốn một cánh tay của bản thiếu gia. Ngươi rõ ràng nói mà không biết xấu hổ. Lúc mẹ ngươi sinh ngươi có kẹp đầu ngươi lại hay không mà ngu thế.
Nghệ Phong mắng một cách nộ bạo.
Lão gia hỏa này nói mà không biết xấu hổ, ta kháo, não hắn không phải là bị tàn rồi chứ? Một cánh tay, ngươi không bằng trực tiếp giết ta luôn đi.
- Ngươi... Hỗn đản... Lão tử muốn giết ngươi.
Sắc mặt Bạo Cương tái mét, lão không còn để ý tới Đại trưởng lão ở bên cạnh, vung một quyền mang theo khí thế hung hãn hướng về phía Nghệ Phong. Tiếng xé gió không ngừng vang lên, Nghệ Phong tin tưởng nếu một quyền này nện trúng người, tuyệt đối là thập tử vô sinh. Lão gia hỏa này hiển nhiên đã động sát tâm.
Nghệ Phong hừ một tiếng, thuận tay sờ vào ngực, mấy cây hắc châm xuất hiện trong tay Nghệ Phong.
Đồ vật Ngũ trưởng lão cho hắn vẫn không có cơ hội thử nghiệm, vừa vặn cho lão gia hỏa này nếm thử xem sao.
Đại trưởng lão nhìn thấy Nghệ Phong móc một món đồ vật, trong lòng lão hơi giật mình. Ngay lập tức xuất thủ ngăn trở nắm đấm của Bạo Cương, dư kình cường đại oanh kích lên mặt bàn, những mảnh gỗ vụn lập tức bắn về bốn phía. Một cái bàn gỗ lim tan nát đổ trên mặt đất, ấm trà chén trà rơi xuống đất trở thành những mảnh sứ vỡ.
Chỉ cần nhìn dư ba do hai người này nhẹ nhàng va chạm đã thấy uy lực lớn như vậy, Thi Đại Nhi cùng Lưu Phong đối với thực lực của trưởng lão Thánh Địa lại nhận thức sâu thêm một tầng. Thánh Địa quả không hổ là tồn tại siêu thoát Thánh tông, thực lực của một trưởng lão mạnh tới mức làm cho người ta sợ hãi.
Nghệ Phong không có cảm xúc gì quá lớn, tiếp xúc với hạch tâm Thánh Địa một khoảng thời gian, hắn đã minh bạch sự cao thâm mạc trắc của Thánh Địa. Thực lực của Bạo Cương trưởng lão thì tính là cái gì. Chỉ có hắn làm sao có thể đụng võ với mình được.
Năm đại trưởng lão, ai mà không phải tồn tại thâm bất khả trắc, tuy nhiên Đại trưởng lão không nói cho Nghệ Phong biết thực lực của lão. Nhưng Nghệ Phong phỏng đoán lão tuyệt đối không thua Vương cấp, ngay cả Tôn Cấp cũng có thể.
Còn có các cung phụng trưởng lão không hỏi thế sự, chỉ lo bế quan. Thực lực của bọn họ tuyệt đối còn mạnh hơn Bạo Cương. Chỉ là họ không tiếp xúc nhiều cho nên không được biết đến mà thôi.
- Đại trưởng lão... Ngài...
- Vậy Đại trưởng lão muốn xử phạt gì?
- Nghe nói một năm sau, ngươi cùng Lưu Phong ước định quyết đấu. Đã như vậy thì trận quyết đấu kia Sinh Tử do mệnh. Cho dù chết, Thánh Địa cũng không hỏi tới. Trừng phạt này như thế nào?
Mọi người nghe được, không khỏi sững sờ: đây là trừng phạt sao? Đây không phải là sự thật đã định sao? Sao có thể dùng để làm hình thức xử phạt?
Trong lòng Nghệ Phong mừng thầm không thôi: cao, quá cao. Chết sống có số, rõ ràng so với chặt tay thì tốt hơn nhiều. Có thể che miệng người ta, không cho người nào có thể đàm tiếu là thiên vị ta. Thủ đoạn này ta theo không kịp ah. Không hổ là Đại trưởng lão!
- Khục, tuy trừng phạt này đối với ta quá nặng, bất quá ta luôn tôn kính với Đại trưởng lão vì thế đành phải cố gắng tiếp nhận.
Đại trưởng lão nghe nói như thế, trong lòng không nhịn được xì một tiếng khinh miệt. Nhưng không có biểu lộ ra, ngược lại nói với Bạo Cương:
- Ngươi nghĩ sao?
Bạo Cương trong lòng mắng to: tiểu tử Nghệ Phong kia nói tôn kính ngươi mới đồng ý, ta nếu không đồng ý không phải là không tôn kính ngươi sao? Ta có thể không đồng ý sao?
- Hết thảy do Đại trưởng lão làm chủ.
Đại trưởng lão gật đầu nói:
- Như vậy cứ làm thế đi.
Bọn người Lưu Phong tuy không cam lòng, nhưng nghĩ tới một năm sau tùy ý chà đạp Nghệ Phong khiến cho hắn sống không bằng chết, trong lòng của họ cũng cân bằng lại.
Một năm sau, Nghệ Phong, ta sẽ khiến cho tên phế vật ngươi phải hối hận.