Mị Ảnh
Chương 472 :
Ngày đăng: 19:35 20/04/20
Lăng Ngọc Nhã thấy Nghệ Phong nhìn về phía nàng, chứng kiến ánh mắt kiệt ngạo bất tuân kia, nàng bình tĩnh nói:
- Tĩnh Vân Tông ta thất bại!
- Đánh? Còn đánh cái gì nữa? Ngay cả Vương cấp cũng thất bại rồi, chẳng lẽ còn đợi nàng tự mình ra tay, nàng không gánh nổi cái xú danh này!
Hô..
Mọi người thở phào một hơi, rốt cục quyết chiến cũng hạ màn. Nhớ lại bốn trận chiến vừa này, mọi người vẫn còn có chút mơ màng. Ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong tràn đầy kính nể. Những người mà hắn đả bại đều là những nhân vật hiển hách của Tĩnh Tông, đủ để thấy được cuộc chiến của Nghệ Phong mang đến rung động cỡ nào.
- Phong ca ca, chúng ta xuống núi đi!
Thi Đại Nhi đỡ lấy Nghệ Phong, nàng cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở đây nữa, dù sao vẫn là đang ở trên địa bàn của người ta, cuối cùng nàng vẫn còn có chút cố kỵ, nếu là một thân một mình thì nàng không sợ, nhưng không thể không suy nghĩ cho Nghệ Phong đang suy yếu.
- Đợi một chút!
Lăng Ngọc Nhã đột nhiên hô lớn. Thanh âm tựa như bóp nghẹt trái tim mọi người.
- Ha ha, uy nghiêm của Tĩnh Vân Tông thật lớn, chẳng lẽ còn muốn lưu lại thiếu gia nhà chúng ta hay sao?
Tần thúc bước lên phía trước một bước, có chút châm chọc nói, kỳ thực đến trận chiến thứ tư hắn đã muốn ra tay rồi, chỉ có điều thấy Nghệ Phong vẫn còn có thể ứng phó cho nên ẩn thân ở một bên.
Lăng Ngọc Nhã không nhìn Tần Thúc, ánh mắt chiếu thẳng lên trên người Nghệ Phong.
- Hi hi, chẳng lẽ Tĩnh Vân Tông muốn tiêu diệt người Thánh Tông chúng ta? Đây chính là khí độ của Tĩnh Vân Tông?
Thi Đại Nhi cười khanh khách nói, nhưng ngọc thủ đã nắm chặt, bắt đầu vận chuyển đấu khí.
- Có ý tứ, rất có ý tứ. Thực muốn chứng kiến bộ dáng Liễu Nhiên khi nghe được lời này.
Lăng Ngọc Nhã một lần nữa nhìn lướt qua Nghệ Phong, sau đó quay đầu không nói lời nào nữa. Huyên chợt nói:
- Sư bá, Trữ Huyên sẽ Nghệ Phong mang đi, thỉnh sư bá tha thứ!
Nói xong, Trữ Huyên ôm theo Nghệ Phong, bay xuống dưới chân núi.
- Thiếu gia!
Tần thúc hoảng hốt, vội vàng chặn đường Trữ Huyên, Tần thúc biết rõ thân phận người Thánh Tông của Nghệ Phong, hắn làm sao có thể an tâm để cho Trữ Huyên không rõ lai lịch mang Nghệ PHong đi.
- Tần thúc!
Nghệ Phong hô lên, lắc đầu nói.
- Nàng sẽ không thương hại ta đâu!
Tình huống lúc này, do Trữ Huyên mang Nghệ Phong đi là thích hợp nhất, bằng không Nghệ Phong trọng thương, nhiều người như vậy đều thấy được, mà Tĩnh Vân Tông đã mất hết mặt mũi. Có lẽ Lăng Ngọc Nhã sẽ không làm khó Nghệ Phong, nhưng người Tĩnh Vân Tông vì tức giận muốn kiếm chuyện với hắn cũng không phải là không được. Nhưng Trữ Huyên là ai? Dùng thân phận, thực lực cùng quan hệ với Tĩnh Vân Tông, nàng muốn dẫn đi một người? Lăng Ngọc Nhã không mở miệng, ai dám dị nghị? Chỉ là Lăng Ngọc Nhã đối với vị sư điệt trên danh nghĩa này, nàng có thể đơn giản mở miệng ngăn cản cùng trách cứ sao?
Tần thúc chứng kiến Nghệ Phong rất nghiêm túc, lúc này mới mở miệng nói
- Thiếu gia, ngài cẩn thận!
Trữ Huyên thấy Tần thúc tránh qua một bên, thân ảnh nàng lóe lên vài lần đã biến mất trong tầm mắt mọi người. Lăng Ngọc nhã nhìn qua một màn này, biểu lộ vô cùng phức tạp, động dạng sắc mặt của tất cả mọi người cũng trở nên vô cùng cổ quái.