Mị Ảnh
Chương 549 : Vũ kỹ truyền thừa
Ngày đăng: 19:35 20/04/20
Nghệ Phong đồng dạng rất tức giận, Hấp Tinh này so với vũ kỹ Hấp Tinh Đại Pháp của Nhậm Ngã Hành mà nói thì kém xa, đây không phải đang vũ nhục Hấp Tinh Đại Pháp sao? Nghệ Phong đã quyết định, học xong cấm pháp này nhất định phải đổi tên cho nó. Tuyệt đối không thể gọi nó là Hấp Tinh Đại Pháp!
- Lão đầu tử, ta còn tưởng rằng rất mạnh, thì ra chỉ là một thứ giả tạo. Quên đi, cũng không muốn nói cùng ngài thứ giả tạo này nữa, cấm pháp còn lại là gì?
Nghệ Phong khinh thường nói.
Lão đầu tử nghe Nghệ Phong nói vậy suýt chút nữa tức chết. Cấm pháp như vậy hắn còn cảm thấy chưa đủ, vậy hắn muốn như thế nào? Loại cấm pháp hấp thu công lực của người khác để đề thăng công lực cho chính mình có tồn tại sao? Có thể có thế nhưng lão đầu tử tự nhận hắn chưa nhìn thấy.
Nghĩ vậy, lão đầu tử chỉ muốn tìm cách đập chết Nghệ Phong. Hắn hít sâu vào một hơi, cho dù tiểu tử không lộ chút khiếp sợ thì thôi còn dám miệt thị như vậy. Kháo, cấm pháp chuyên chúc của Tà Đế cũng có thể bị người ta miệt thị. Đây là chuyện lần đầu tiên lão đầu tử gặp phải.
Đối với tên hỗn đản không biết tôn sư trọng đạo, lão đầu tử hơi chút chết lặng tiếp tục nói:
- Một bộ vũ kỹ chuyên chúc khác của Tà Đế là Trảm Tiên. Tác dụng có lẽ cũng khiến ngươi chướng mắt. Chỉ là tăng vọt thực lực lên vài lần, thậm chí hơn mười lần mà thôi. Ngươi đã chướng mắt như vậy thì ta dứt khoát sẽ không dạy.
- Thực lực tăng vọt hơn mười lần?
Nghệ Phong nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác có chút choáng váng. Thực lực tăng vọt gấp mười lần, vậy không phải muốn đánh tiểu quái vật Vương Cấp cũng dễ như trở bàn tay sao?
- Cái đó, lão đầu tử! Ta nghĩ lại rồi, tuy rằng còn kém một chút thế nhưng so với không có vẫn hơn. Ta sẽ cố gắng tu luyện là được!
Nghệ Phong cười hắc hắc, hắn không trông cậy có thể đề thăng mấy chục lần, chỉ có thể đề thăng vài lần đã đủ thỏa mãn rồi.
Lão đầu tử trợn mắt nhìn hắn:
- Cấm pháp này phải học thật chăm chỉ, học càng sâu thì lực lượng tăng vọt cũng càng mạng. Di chứng sau khi tăng vọt cũng giảm thiểu càng nhỏ. Nghe nói khi tu luyện tới đỉnh phong, không cần thi triển ra cũng có thể làm tăng công lực.
Tim Nghệ Phong nhảy dựng lên, thật không hổ là cấm pháp chuyên chúc của Tà Đế, không phải ngưu bình thường a. Vậy mà khi tăng thực lực còn có thể tăng cả công lực, hắn hận không thể học ngay lập tức, sau đó tu luyện tới đỉnh phong.
- Lão đầu tử, Tà Đế còn có vũ kỹ chuyên chúc nào khác không? Ba loại có vẻ quá ít đi?
Nghệ Phong nhìn lão đầu tử hỏi.
Khóe miệng lão đầu tử co quắp lại, ba loại còn chê ít? Chỉ cần tùy ý lấy một loại đưa ra ngoài đều có thể khiến đám cao thủ trên Tôn Cấp tranh đoạt nhau vỡ đầu chảy máu, tiểu tử này lại còn ngại ít. Miệng rắn không đủ nuốt voi a.
Lão đầu tử hỏi.
- Uhm.
Nghệ Phong gật đầu, tuy rằng nhận chút dằn vặt thế nhưng dưới sự trợ giúp của lão đầu tử, quả thật hấp thu rất nhanh.
- Nếu đã hấp thu xong, vậy thì ở lại Thánh địa hai tháng đi. Không mong ngươi có thể luyện tới cảnh giới cao, thế nhưng ít nhất phải qua nhập môn!
Lão đầu tử nói.
Nghệ Phong thấy lão đầu tử nói vậy cũng chỉ có thể gật đầu, đáy lòng hắn cũng có quyết định này. Tu luyện vũ kỹ ở bất kỳ nơi nào cũng không thể tốt hơn ở Thánh địa.
- Được rồi! Coi như bây giờ ngươi là Tà Đế đương đại. Truyền thừa lần này cũng đã hoàn thành xong. Sau này tất cả mọi chuyện đều dựa vào chính ngươi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lão đầu tử nói.
Nghệ Phong trợn mắt bất đắc dĩ đứng lên. Hắn thầm nghĩ ngài thật hào hiệp, nào có người dạy đệ tử như vậy.
Lão đầu tử hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tuy rằng Tà Tông còn chút của cải, thế nhưng lấy thực lực hiện giờ của ngươi muốn lấy cũng vô dụng. Ngươi hãy nỗ lực tu luyện cho tốt, trở thành một cường giả chân chính rồi quay lại đây, ta sẽ giao tận tay cho ngươi.
Nghệ Phong thấy lão đầu tử nói thận trọng như vậy, nguyên bản trong đầu định đòi lão đầu tử ngay lập tức liền dừng, hắn gật đầu nói:
- Ta biết!
- Được rồi! Cố gắng tu luyện hai tháng ở Thánh địa đi. Ta đi tìm Triệu lão!
Lão đầu tử nói xong, thân ảnh chợt lóe, dường như không muốn ở nơi này thêm một khắc nào.
Nghệ Phong thấy vậy không khỏi cười khổ, nếu đây không phải trách nhiệm thì sợ rằng hắn đã sớm bỏ di.