Mị Ảnh
Chương 561 : Chém giết Vương Cấp (2)
Ngày đăng: 19:36 20/04/20
Nghệ Phong lắc mình tránh thoát, kiếm pháp Tà Vô cũng không ngừng thi triển ra, ở trên hư không lướt qua một đạo vết tích quỷ dị không ngừng va chạm cùng Hôi Từ. Lúc này Nghệ Phong thi triển Tà Vô Kiếm sắc bén hơn vạn phần so với trước đây, lúc này mới thực sự là vũ kỹ Nhật Giai.
Binh…
Nghệ Phong và Hôi Từ lần thứ hai đối kiếm cùng nhau, hướng về phía sau rút lui mấy bước, dưới chân để lại một đám vết chân, cách tay cũng có chút tê dại. Nghệ Phong còn chưa kịp ổn định thân hình, trọng kiếm của Hôi Từ đã chém qua đây. Thân ảnh Nghệ Phong mạnh mẽ chợt lóe, lưu lại một đạo tàn ảnh. Tàn ảnh bị lực lượng của Hôi Từ chém nát vụn.
- Toái Phá!
Nghệ Phong nhân cơ hội này, Tiêm Hổ Kiếm xẹt qua một vệt quỹ tích, hung hâm đâm về phía sau lưng Hôi Từ, nơi Tiêm Hổ Kiếm đi qua, tiếng xé gió không dứt bên tai. Có thể thấy được lực lượng bên ngoài Tiêu Hổ Kiếm như thế nào. Nghệ Phong không có chút lòng thương hại, dùng góc độ vô cùng tàn nhẫn âm hiểm, đâm thẳng vào nơi yếu hại của Hôi Từ.
Hôi Từ đánh tan tàn ảnh của Nghệ Phong, cảm giác được lợi kiếm đâm vào phía sau lưng. Miệng hắn khẽ cười nhạt, thân ảnh lấy một loại góc độ người thường không thể làm được trong nháy mắt chuyển hoán qua đây, trọng kiếm nghênh đón lợi kiếm của Nghệ Phong.
- Đang…
Nghệ Phong và Hôi Từ lại va chạm cùng một chỗ, lực lượng của Vương Cấp chung quy không phải Toái Phá có thể bù đắp nổi, Nghệ Phong đảo lui mấy bước về phía sau, lúc này mới khó khăn lắm ổn định lại thân hình.
- Tiểu tử! Ngươi không phải là đối thủ của ta! Biết điều thì ngươi tự sát đi, miễn cho đau khổ!
Hôi Từ cười nhạt nhìn Nghệ Phong, trong lời nói càn rỡ không gì sánh được.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, khí thế trên người lần thứ hai tăng vọt, Tiêm Hổ Kiếm tùy ý di chuyển, có thể phát ra từng đạo kiếm pháp hình vòng cung vô cùng sắc bén, khiến cho Hôi Từ nhìn mà trong lòng có chút run sợ. Nếu không phải lực lượng của hắn mạnh hơn Nghệ Phong nhiều lắm, chỉ đơn giản là công kích sắc bén như thế này, đủ để cho hắn không thể chống lại. Hôi Từ không thể tưởng tượng nổi, Nghệ Phong rốt cuộc làm sao có kinh nghiệm chiến đấu cấp bậc Tông Sư, công kích sắc bén như vậy, đồng cấp hắn hiển nhiên đã vô địch.
Hôi Từ cảm thụ được khí thế áp bách của Nghệ Phong, cố gắng bài trừ sợ hãi trong đầu, đấu khí trên người tăng vọt. Hôi Từ rất rõ ràng, nếu như hôm nay không thể chém giết được Nghệ Phong, hắn nhất định lưu lại bóng ma trong tâm trí, đến lúc đó nếu muốn tiến thêm một bước quả thật khó như lên trời.
Hôi Từ hét lớn một tiếng, quang mang trên mũi trọng kiến lần thứ hai mạnh mẽ tăng lên, chém thẳng về phía Nghệ Phong.
- Bản thiếu muốn chạy! Cho dù ngươi cũng không thể đuổi kịp!
Trọng kiếm chớp mắt bay tới, cũng không chém trúng Nghệ Phong, Nghệ Phong lưu lại một đạo tàn ảnh, lần thứ hai biến mất trong phạm vi công kích của trọng kiếm Hôi Từ.
- Oanh…
Trọng kiếm chém thẳng vào trong hư không, toàn bộ hư không hình thành khe nứt, không gian nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ rơi xuống, sau đó biến mất. Kình khí khổng lồ oanh vào trên mặt đất tạo thành một hố to. Bùn đất bay lên khắp bầu trời, thật giống như hiện trường của một đợt nổ bom nào đó.
Cát đá bao trùm toàn bộ bầu trời, Nghệ Phong lo lắng hắn bị dính cát đá, thân ảnh biến ảo càng thêm lợi hại, trong nháy mắt đã bay ra phía xa xa.
Hôi Từ lao ra khỏi phạm vi cát đá bao trùm, không để ý đến cát đá dính đầy trên mặt, lần thứ hai chém một kiếm về phía Nghệ Phong, rất có điệu bộ không chết không ngớt.
Nghệ Phong lắc mình tránh thoát, Hôi Từ chém tiếp.
Hôi Từ phảng phất dường như không biết mệt, lực đạo mỗi lần oanh kính đều không thua kém so với lần đầu tiên.
Khi Nghệ Phong lần thứ năm tránh né một chiêu kinh khủng này của hắn, cũng có chút không nhịn được nữa, hừ một tiếng nói:
- Hiện tại phải chẳng đến lượt bản thiếu công kích rồi?