Mị Ảnh
Chương 608 : Thắng bại cuối cùng
Ngày đăng: 19:36 20/04/20
Luận võ đài đã không phải là luận võ đài nữa rồi, đây quả thực là Tu La địa ngục. Cuồng phong điên cuồng gào thét, kình khí bay ngang, cát đá không ngừng bắn nhanh ra ngoài. Mỗi tảng đá hướng về phía dưới đài bắn xuống.
Linh khí khắp nơi nhanh tụ tập về phía năm người bay, toàn bộ hư không hình thành lốc xoáy năng lượng, tới cuối cùng, đại chiêu của năm người làm cát bụi bay khắp hư không, tàn sát bừa bãi. Làm cho tầm mắt mọi người không cách nào nhìn rõ tràng cảnh trong đài!
Áp lực của hư không không ngừng đè xuống. Các tảng đá lớn trên đài hóa thành bột phấn bay tứ tán. Nguyên bản đấu trường cực cao, đến cuối cùng thấp xuống mấy thước. Đồng thời cao độ đang không ngừng giảm xuống.
Hạ Chỉ Mộng nhìn mấy người điên giữa sân, nàng cũng không dám tới gần võ đài, mang theo Khinh Nhu và đám người Lăng Thiên Vũ ra xa mà nhìn.
Lăng Thiên Vũ nhìn kình khí tàn sát bừa bãi trên đài, miệng hắn hung hăng co quắp lên, lúc này mới hiểu được hắn bại không oan. Chút hậm hực trong lòng cũng đã biến mất, quay đầu nhìn thoáng qua Khinh Nhu, thấy đôi mắt Khinh Nhu nước gợn lân lân nhìn chăm chú vào đài cao, đôi tay nhỏ bé nắm chặt. Lăng Thiên Vũ cảm giác có chút đau lòng, hắn thở nhẹ một hơi. Nắm chặt nắm tay, dưới đáy lòng thì thào lẩm bẩm:
- Nghệ Phong, ta sẽ không bỏ Khinh Nhu. Ta nhất định sẽ vượt lên trước ngươi!
Năm người trên đài, thân ảnh như ẩn như hiện. Kình khí bắn ra làm trái tim những học viên này băng giá, cả đám lần thứ hai lui về phía sau. Trong phương viên trăm mét không có một ai, cho dù là đám người Hạ Chỉ Mộng cũng ra ngoài trăm mét.
Lấy đài cao làm trung tâm, toàn bộ nơi xung quanh như lâm vào địa chấn, cát đá bụi đất bay cuồn cuộn, cuồng phong vầng vũ. Hình như ở trong đó sắp sửa bộc phát tai nạn hủy diệt.
Tất cả học viên nhìn giữa sân mà dại ra, bọn họ thật không ngờ năm người có thể có lực phá hoại lớn như vậy, hầu như có năng lực bài sơn đảo hải.
- Đây là Vương Cấp thi triển vũ kỹ Địa Giai sao? Trời ạ, đây là sức người có thể làm được sao?
Tất cả học viên hít sâu một hơi, nhìn giữa sân không thấy bóng người, đáy lòng có chút chết lặng. Bọn họ thậm chí không dám tưởng tượng, nếu Vương Cấp đỉnh phong, thậm chí Tôn giai sẽ kinh khủng cỡ nào.
Hoàn cảnh trong sân càng lúc càng ác liệt, nói rõ năm người tranh đấu càng thêm kịch liệt. Đài cao đang không ngừng bị hủy hoại, toàn bộ đài cao rốt cục bị san bằng, Tu Mộ đau lòng a. Hắn nghĩ sau này luận võ hẳn là ra vùng ngoại ô cho đỡ tốn kém. Thế nhưng ai có thể nghĩ đến, học viện Trạm Lam ra nhiều Vương Cấp như vậy, cả đám kinh khủng như vậy, nghĩ không năm Vương Cấp sẽ thi triển vũ kỹ Địa Giai hỗn chiến.
- Xì...
Cho dù là Hạ Chỉ Mộng cũng nhịn không được, nàng xì một tiếng bật cười, nàng chưa từng có ra mắt người nào tự kỷ như vậy, Hạ Chỉ Mộng hầu như có thể ngẫm lại, Nghệ Phong ở lúc tranh đấu vừa rồi, sẽ kiệt lực che chở khuôn mặt của hắn.
Học viên nghe được những lời này, cả đám nhịn không được giơ lên ngón giữa đối với Nghệ Phong, người không thể cực phẩm như vậy.
- Hạ đạo sư, ngươi nói bọn họ ai thắng?
Khinh Nhu rốt cục nhịn không được hỏi Hạ Chỉ Mộng.
Hạ Chỉ Mộng lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, chờ một chút đã, ta nghĩ lấy tính cách của Nghệ Phong, trận này còn chưa xong đâu.
Khinh Nhu nghe Hạ Chỉ Mộng nói, a một tiếng, ánh mắt ngưng tụ ở trên người Nghệ Phong, làm trong lòng Lăng Thiên Vũ đau đớn không gì sánh được.
Đám người Cô Tinh nghe Nghệ Phong nói, cả đám liếc mắt nhìn nhau, đều tự gật đầu. Cả đám mạnh mẽ hạ thấp thân thể, từ trên mặt đất nắm lên đá vụn, hung hăng ném vào mặt Nghệ Phong.
Bốn người, bốn phương hướng. Nghệ Phong đã kiệt sức làm sao có thể trốn? Chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn đá vụn khắp bầu trời bay về phía hắn.
Mọi người thấy cành này, con mắt sáng ngời, thầm nghĩ trận đại chiến này còn chưa có hết. Cả đám nhất thời hưng phấn tinh thần lên, nhìn năm người trong sân không chuyển mắt.