Mị Ảnh
Chương 704 : Mục đích cuối cùng
Ngày đăng: 19:37 20/04/20
Liễu Nhiên cười mà như không cười nhìn Thiên Nghịch, thản nhiên nói:
- Nếu như ta làm gì Nghệ Phong, ngươi có thể như thế nào?
Ánh mắt Thiên Nghịch nhất thời cứng lại, lạnh lùng nhìn Liễu Nhiên nói:
- Ngươi chết, hoặc là ta chết!
- Ha ha ha... Tốt! Tốt!
Liễu Nhiên phá lên cười, tiếng cười cực kỳ vang dội.
Thiên Nghịch cau mày, đấu khí lan rộng toàn thân, sương mù dày đặc màu đen bao trùm toàn thân hắn. Đối với người không biết nông sâu đang đứng trước hắn cảm thấy cực kỳ kiêng kỵ. Tuy rằng thoạt nhìn bình thường không có gì khác lạ, nhưng chỉ cần nhìn còn ma thú lục giai trên mặt đất kia, Thiên Nghịch cũng biết người đứng trước mặt mạnh tới mức nào.
Liễu Nhiên thấy đấu khí của Thiên Nghịch thôi phát đến đỉnh phong, miệng hắn cong lên có chút trêu chọc nói:
- Ta tên là Liễu Nhiên!
Thiên Nghịch thoáng nhíu mày, lập tức phản ứng lại, thầm giật mình, sương mù dày đặc màu đen cũng bắt đầu dần dần tan biến. Trong lòng cũng cảm thấy giá lạnh. Nhớ tới hành động của mình vừa rồi, Thiên Nghịch không nhịn được run rẩy.
- Tiền bối!
Cho dù Thiên Nghịch là kẻ lãnh khốc, hắn cũng biết cung kính, thi lễ nói.
- Tuy rằng lão sát thủ lạnh lùng kia không được tốt lắm, nhưng đệ tử bồi dưỡng ra thật sự khiến ta cảm thấy kính trọng vài phần.
Trong một thời gian ngắn đó, Nghệ Phong cảm giác được đấu khí và hồn lực đã giảm xuống một phần tư. Hắn không khỏi cười khổ một tiếng. Phệ Châu khủng khiếp vượt xa so với trong tưởng tượng của hắn. Lực lượng thôn phệ đối với hồn lực và năng lượng quả thực khiến người ta không thể ngăn cản.
Dưới sự hỗ trợ của một viên kim lân đan mới, bước chân Nghệ Phong thoáng nhanh hơn một chút. Nghệ Phong cũng không biết hắn đã đi bao xa, chắc hẳn đã tiếp cận tới vị trí trung tâm của ngọn núi cao nhất.
Tuy rằng Nghệ Phong không biết Phệ Châu còn cách nơi này bao xa, nhưng Nghệ Phong có thể khẳng định, Phệ Châu tuyệt đối không xa hắn là mấy.
Dưới sự cắn nuốt của Phệ Châu, Kim quang trên người Nghệ Phong bắt đầu dần dần ảm đạm. Nghệ Phong biết đây là khúc nhạc dạo cho việc kim lân đan mất đi dược hiệu. Hắn thấy kim quang lại giống như muốn vỡ vụn, Nghệ Phong vội vàng nuốt vào viên kim lân đan thứ ba.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng, chỉ mới tiếp cận Phệ Châu đã tốn ba viên đan dược lục giai cao cấp, Phệ Châu thật đúng là không phải người bình thường có thể thu phục. Ba viên đan dược lục giai cao cấp nếu để ở bên ngoài sợ là giá trên trời!
Nhưng ở trước mặt Phệ Châu, đây mới chỉ là mở đầu màn trình diễn. Nếu muốn thật sự muốn thu phục Phệ Châu còn kém xa.
Nghệ Phong có sự trợ giúp của kim lân đan, hồn lực và đấu khí vốn chuẩn bị lại rời khỏi cơ thể cũng được ngăn chặn lại. Nghệ Phong càng cảm giác được lực hút kia càng trở nên cường hãn. Hắn lại càng thêm thận trọng.
Kim lân đan ngăn cản đợt bạo phát nhỏ của Phệ Châu thực sự không phải là vấn đề quá lớn. Nhưng nếu Phệ Châu bạo phát lớn, sợ là không kiên trì nổi một phút đồng hồ. Nghệ Phong không dám quá liều lĩnh, nếu một khi trở tay không kịp, vậy hắn sẽ mãi mãi ở lại chỗ này.
May mắn chính là tuy rằng trên đường đi Nghệ Phong gặp qua rất nhiều lần bạo phát nhỏ, nhưng còn chưa có một lần bạo phát lớn nào. Hắn có kinh vô hiểm đi tới nơi. Bỗng nhiên Nghệ Phong thấy rất nhớ Bạch Hàn Tuyết. Nếu "nữ thần may mắn" kia đến đây, sợ là bạo phát nhỏ cũng không có.
Nghệ Phong cười tự giễu mình. Hắn cảm thấy buồn cười trước ý tưởng này của mình. Nếu Bạch Hàn Tuyết đến, sợ là chết cũng không biết chết như thế nào.
Rốt cục Nghệ Phong bước qua một cửa khẩu, đi vào một sơn động. Nhưng vừa bước vào sơn động, trong nháy mắt, Nghệ Phong đã bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.