Mị Ảnh
Chương 772 : Rời khỏi Đế Đô
Ngày đăng: 19:37 20/04/20
Tần Y đi rất vội vàng. Do Nghệ Phong yêu cầu đã nhiều lần, Tần Y vẫn dẫn Tần thúc đi. Nhớ tới hàn độc trong người Tần Y, trong lòng Nghệ Phong cũng vô cùng bất đắc dĩ. May mắn chính là phụ thân Tần Y còn có thể áp chế giúp nàng. Khát vọng của Nghệ Phong đối với thực lực cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Liễu Mộng Nhiên thấy Tần Y rời khỏi, khóc đến mức rối tinh rối mù. Con mắt sưng đỏ khiến Nghệ Phong không nhịn được cảm thấy đau lòng! Tiểu nữ nhân này, nhất cử nhất động đều khiến người trìu mến tới cực điểm.
Từ rời khỏi sau khi Tần Y, Nghệ Phong bắt đầu trùng kích vào bình cảnh Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh. Nhưng mấy lần trùng kích đều rước lấy kết thúc thất bại.
Cuối cùng, trong cơn tức giận Nghệ Phong lại bế quan trong phủ đệ. Hắn muốn đột phá đến Nhiếp Hồn Sư lục tinh. Có thể có được phương pháp khống chế Phệ Châu, cho dù đối mặt với Vương Cấp ngũ giai, Nghệ Phong đánh một trận với đối phương cũng không chút run sợ.
Nghệ Phong ở trong mật thất mặt bế quan tròn ba ngày, bên ngoài Liễu Mộng Nhiên chờ đợi gấp tới mức xoay quanh. Đêm ngày thứ ba, rốt cục Nghệ Phon cũng xuất quan.
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong xuất quan, trên mặt cũng tươi cười, chạy lên hưng phấn hỏi:
- Thiếu gia, thiếu gia thành công rồi sao?
Nghệ Phong giữ chặt đôi tay nhỏ bé mềm mại kiều diễm đang giúp hắn sửa sang lại quần áo, mỉm cười lắc đầu nói:
- Sắp thành lại bại!
- Hả!
Liễu Mộng Nhiên rất kinh ngạc đối với kết quả như vậy.
- Không sao đâu. Thiếu gia, ta tin tưởng thiếu gia nhất định sẽ đột phá được.
Nghệ Phong cười khổ hai tiếng. Thật sự không ngờ được cấp bậc Nhiếp Hồn Sư khó đột phá như vậy. Mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, vẫn không thể đột phá được. Sau khi Nghệ Phong thử qua, hiểu rất rõ nếu không tìm được cơ hội, sợ là cả đời này cũng không có khả năng đột phá. Cấp bậc Nhiếp Hồn Sư căn bản không phải cậy mạnh là có thể đột phá được.
Hiện tại Nghệ Phong đã hiểu được lời Quái lão nhân đã nói trước đó. Nhiếp Hồn Sư nâng cao cấp bậc còn gian nan hơn so với võ giả gấp trăm lần. Võ giả có thể cậy mạnh đột phá, nhưng Nhiếp Hồn Sư lại không thể. Nghệ Phong cũng hiểu được một chút vì sao Quái lão nhân muốn đi vào Huyết Sắc Thiên Đường. Hắn làm vậy chính là tìm cơ hội đột phá.
- Mộng Nhiên, nàng đã nói chuyện với Liễu Lão chưa vậy?
Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên nói.
- Thiếu gia, ta và Liễu gia gia không có vấn đề gì. Bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát! Tuy nhiên...
- Nhớ lời đã hứa với ta, hi vọng ngươi có thể trở thành nhất Đế thiên cổ!
- Ngươi yên tâm! Ta sẽ cố gắng!
Nghệ Phong và tam hoàng tử nhìn nhau cười, tiếng cười càn rỡ vang lên, giống như trở về lúc trước khi bị người vây giết.
Hai thiếu niên ưu tú nhất Đế Đô này cười to, khiến đám quý tộc cũng nhìn nhau, một đám cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng.
Nghệ Phong nghĩ tới lúc trước một thân một mình đến Đế Đô, hiện tại rời khỏi chấn động như thế. Dù thế nào, đây cũng là điều hắn thật sự không ngờ được.
- Hi vọng lần sau khi quay trở về, mấy người các ngươi bao vây tấn công, còn có thể đánh trọng thương được ta!
Nghệ Phong nhìn đám người Băng Hồn càn rỡ cười to, sau đó kéo Liễu Mộng Nhiên rời đi, lưu lại một bóng dáng hung hăng càn quấy.
- Kháo!
Mấy người Băng Hồn thấy Nghệ Phong kiêu ngạo như thế, một đám không nhịn được hung hăng cùng mắng Nghệ Phong. Tên hỗn đản này, trước khi hắn đi phải khinh bỉ hắn một hồi.
Mà Bạch Hàn Tuyết ở bên cạnh, sắc mặt đã có chút đỏ lên. Khi Nghệ Phong xoay người đi, cư nhiên nhìn nàng với một ánh mắt mờ mịt.
Và Họa Thủy đứng cùng một chỗ với nàng, cũng thấy được ánh mắt kia của Nghệ Phong. Nhìn bộ dạng Bạch Hàn Tuyết như vậy, nàng nhìn bóng dáng Nghệ Phong cũng khẽ nhíu mày.
- Sắc lang!
Họa Thủy không nhịn được mắng khẽ một câu. Sau khi mắng xong nàng cũng không nhịn được sửng sốt. Không rõ vì sao nàng lại kích động như vậy.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn Liễu Mộng Nhiên bị Nghệ Phong kéo tay, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười khổ. Vị trí này vốn là thuộc về của nàng. Nhưng...
Nhớ tới thái độ của Nghệ Phong, đối với đám người Bạch Hàn Tuyết, khi hắn rời khỏi, lại so sánh một chút với thái độ của hắn đối với mình, đôi môi hồng nhuận của nàng lại hằn lên một vết.