Mị Ảnh
Chương 818 : Chiến Hoàng Văn
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
Địa điểm so đấu là ở chỗ cũ. Nhớ tới thời điểm nghi thức xuống núi lúc trước, mới là Sư cấp. Mà hiện tại cũng đã đạt được Vương cấp, điều này khiến Nghệ Phong có chút cảm thán.
Phía trên khán đài, ngoài năm vị trưởng lão ra, còn có vài người khác. Tuy rằng Nghệ Phong chưa từng thấy, nhưng cũng biết mấy người này là trưởng lão viện.
Ánh mắt mấy người quét ở trên người Nghệ Phong vài lần. Sau đó một người trong số họ đứng ra. Lăng không người nhẹ nhàng ở trước người Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Trưởng lão viện Hoàng Văn!
Thân thể Nghệ Phong cũng chậm rãi lăng không, đứng thẳng ở trước mặt Hoàng Văn, nhìn hắn ôm quyền mời nói:
- Mời!
Hoàng Văn thấy Nghệ Phong trực tiếp như vậy, hắn gật đầu nói:
- Nếu không kiên trì được có thể nhận thua!
- Trưởng lão yên tâm, chuyện như vậy sẽ không phát sinh!
Nghệ Phong quả quyết từ chối nói.
- Cũng được! Ta xem thử ngươi xuống núi hơn hai năm, trưởng thành đến trình độ nào!
Hiên nhiên Hoàng Văn rất hiểu biết đối với Nghệ Phong. Hắn không nói gì thêm, cười cười, tay thoáng dao động, kim quang bạo động trên bàn tay có chút khô gầy. Một năng lượng trụ thô to xuất hiện trong tay hắn, giống như độc xà đong đưa.
Ánh mắt Nghệ Phong nhất thời cứng lại, tinh thần cũng thu liễm đến mức tận cùng. Chỉ cần từ chiêu thức đầu tiên này của Hoàng Văn có thể thấy được, hắn mạnh hơn rất nhiều so với Lưu Vĩ Chí. Lưu Vĩ Chí đối với khả năng khống chế năng lượng, thật sự không thể thành thạo bằng hắn.
Hai cánh tay hung hăng đụng vào nhau. không gian trung tâm va chạm của hai cánh tay, giống như thủy tinh vỡ vụn, từng vết rạn xuất hiện, có thể thấy được rõ ràng trong không gian trong suốt. Kình khí cường đại bạo phát, hình thành một năng lượng gió lốc, lấy hai người làm tâm, mạnh mẽ khuếch tán ra ngoài, tất cả có thể nổ tung bắn nát.
Dưới lực lượng này, Nghệ Phong cũng lùi lại về phía sau mấy bước. Cố gắng giữ cánh tay đang không ngừng run rẩy, khóe miệng trào ra chút máu. Hoàng Văn cũng không hơn so với Nghệ Phong là mấy. Sắc mặt hắn cũng trắng bệch, mạnh mẽ vung cánh tay vài cái, một đạo hào quang màu lam bị hắn ép đi ra.
Trên khán đài, mấy vị trưởng lão, cũng bị năng lượng mang theo cơn lốc này ảnh hưởng, vài người có chút nheo mắt. Đến cuối cùng mỗi người đều dùng đấu khí tạo thành một phòng hộ, lúc này mới định nhãn nhìn lên trên đài.
Nhìn Nghệ Phong và Hoàng Văn gần như bất phân thắng bại, mọi người không nhịn được ngẩn người. Ở trên phương diện lực lượng đụng vào nhau, Nghệ Phong lại có thể hòa với Hoàng Văn. Điều này khiến bọn họ cũng thoáng có chút chấn động.
- Tiểu tử này, thật sự khó lường! Thảo nào Triệu lão lại để hắn tỷ thí với Hoàng Văn trưởng lão. Sợ là hắn có tin tưởng đối với Nghệ Phong!
Ngũ trưởng lão nhìn khóe miệng Nghệ Phong mang theo chút máu, trên mặt đầy vẻ thưởng thức. Mấy trưởng lão bên Trưởng lão viện tới, nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù bọn họ cổ hủ như vậy, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười. Đối với đám người bọn họ mà nói, Nghệ Phong càng mạnh bọn họ càng cao hứng.
- Năng lượng thôn phệ?
Hoàng Văn thả cánh tay có chút tê dại xuống, kinh ngạc nhìn Nghệ Phong nói.
Vừa đụng vào, năng lượng đối phương lại thôn phệ năng lượng của hắn làm của mình, thậm chí còn có một năng lượng muốn thâm nhập trong cơ thể hắn. Hắn trở tay không kịp, thiếu chút nữa đã bị Nghệ Phong may mắn đánh vào. Dưới sức thôn phệ này, theo thời gian trôi đi, không ngờ lực lượng của hắn và Nghệ Phong ngang nhau. Mặc dù hắn thoáng chiếm thượng phong, nhưng một ngũ giai đánh với một nhị giai chỉ chiếm chút thượng phong. Điều này không có gì đáng để cao hứng.
Nghệ Phong tùy ý lau chút máu trên khóe miệng, nhìn Hoàng Văn nói:
- Phệ Châu!