Mị Ảnh
Chương 837 : Trốn
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
Nghệ Phong nghe Phong Khiếu nói, hắn không khỏi sửng sốt, nhưng ngay lập tức thản nhiên cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ cho ngươi chết rất thống khổ.
Nghệ Phong nói một câu trêu chọc, khiến Phong Khiếu rốt cuộc không nhịn được, lợi kiếm hóa thành một đạo hàn quang, đâm thẳng vào ngực Nghệ Phong.
Lợi kiếm tản ra hàn quang, khiến Nghệ Phong thoáng suy nghĩ một chút, hắn vẫn đứng bất động ở tại chỗ.
Nghệ Phong hành động như vậy, khiến mọi người kinh ngạc nhìn Nghệ Phong. Không rõ Nghệ Phong làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đứng ở nơi đó còn có thể tiếp được một kiếm của một cường giả ngũ giai sao?
Trong lòng Thi Đại Nhi trở nên lo lắng. Tất nhiên nàng biết được sự khủng khiếp của năng lượng thuộc tính. Cho dù Nghệ Phong dùng toàn lực đối chọi, không nhất định có thể tiếp được. Nhưng lúc này hắn lại đứng ở nơi đó không hề có động tác nào. Chẳng lẽ hắn tưởng rằng thân thể mình là kim cương bất hoại sao?
Keng...
Ngay khi mọi người có chút nghi hoặc, lợi kiếm của Phong Khiếu bị một năng lượng khổng lồ cho đập trúng, kiếm thế của lợi kiếm bị đánh về phía bên cạnh Nghệ Phong. Ngay cả quần áo Nghệ Phong cũng không có đụng tới.
- Nhiếp Hồn Sư?
Mọi người kinh hãi thốt ra tiếng. Một đám trừng mắt nhìn Nghệ Phong, một Nhiếp Hồn Sư có thể lăng không phi hành, chứng tỏ đã đạt được đẳng cấp Nhiếp Hồn Sư lục tinh. Nhiếp Hồn Sư là chức nghiệp thực sự hiếm thấy tới mức nào. Cho dù bọn họ là những thiếu niên tài tuấn cũng không tìm thấy một người. Nhưng ở trước mặt bọn họ lại xuất hiện một người, hơn nữa cao tới lục tinh.
Mọi người hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Nghệ Phong đã có chút thay đổi. Địa vị Nhiếp Hồn Sư ở đại lục cực kỳ tôn quý, so với Vương cấp đồng cấp, mức độ tôn quý của Nhiếp Hồn Sư còn cao trên hai đẳng cấp.
Bọn họ chưa từng có gặp qua trận quyết đấu giữa Nhiếp Hồn Sư và võ giả, lại không thể tưởng tượng được hôm nay có phúc được chứng kiến. Một đám lập tức chăm chú nhìn không chớp mắt vào Nghệ Phong. Bọn họ muốn mở mang kiến thức một chút, xem công kích của Nhiếp Hồn Sư rốt cuộc là quỷ dị như thế nào.
Lục Giác Mang Tinh và mũi kiếm của đối phương đánh vào nhau. Hai lực lượng khổng lồ va chạm, năng lượng bạo phát hóa thành một vòng tròn hình cuộn sóng lan tràn tất cả hư không, toàn bộ Tàng Hoa Các phát ra hào quang chói mắt sáng lạn không gì sánh được.
Mà mọi người ở đây bị năng lượng này đụng vào, ánh sáng quá mạnh đến mức không mở ra được mắt. Lục Giác Mang Tinh lại tách ra một đám Tiểu Lục Giác Mang Tinh.
Tiểu Lục Giác Mang Tinh màu lam nhàn nhạt. Hồn lực bên ngoài tập trung trong đó, hóa thành một đạo cực quang bắn về phía Phong Khiếu.
Phong Khiếu nhìn Tiểu Lục Giác Mang Tinh bay như tên bắn đến, trong lòng hoảng sợ, vội vàng lắc mình tránh né. Hắn là thuộc tính Phong, về phương diện tốc độ cực kỳ mau lẹ, nhanh chóng để lại từng đạo nhân ảnh.
- Muốn chạy trốn?
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, ấn kết trong tay mạnh mẽ biến ảo, ngón tay chỉ một phương hướng. Tiểu Lục Giác Mang Tinh vốn bay thẳng tắp như tên bắn, lấy một tốc độ gần như vi phạm lẽ thường, bay như tên bắn quay ngược trở lại, sau đó truy đuổi về phía Phong Khiếu.
Tiểu Lục Giác Mang Tinh quỷ dị như vậy, Phong Khiếu căn bản không dám trực diện đối đầu. Thân ảnh hắn lại chớp động. Đối với thứ quỷ dị này, trong lòng hắn luôn luôn chút hoảng sợ không hiểu.
Loại hoảng sợ này, cho dù là vừa rồi khi hắn đối mặt với Đại Lục Giác Mang Tinh không có cảm giác như vậy. Sự thật đã chứng minh. Đại Lục Giác Mang Tinh kia căn bản không phải là đối thủ của hắn. Dưới một cú đánh của hắn đã phân tán ra. Với lực lượng trên, tuy rằng Lục Giác Mang Tinh kia cường hãn, nhưng vẫn yếu hơn hắn một bậc.
Phong Khiếu liên tục trốn thoát, khiến Nghệ Phong cười lạnh một tiếng:
- Ngược lại bản thiếu gia muốn nhìn, ngươi có thể trốn được hay không!