Mị Ảnh

Chương 854 : Vào Di chỉ

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


 

Xuy...

- Cẩn thận...

Sau khi Nghệ Phong và Hỏa Lân chứng kiến quá vừa cảnh tượng kia, tinh thần trở nên căng thẳng đến mức tận cùng. Sau khi nghe thấy một tiếng xé gió, Nghệ Phong kéo mạnh vai Hỏa Lân. thi triển thân pháp Mị Ảnh né sang một phía.

- Keng...

Có một tiếng sắt thép đụng vào đá vang lên, Nghệ Phong và Hỏa Lân định nhãn nhìn lại, chỉ thấy một mũi thương màu đen chém vào cầu thang bằng đá lớn. Nghệ Phong và Hỏa Lân liếc mắt nhìn nhau. Trên tay hai người đều xuất hiện binh khí. Bọn họ sẽ không ngốc tới mức cho rằng, chỉ có một loại ám khí như vậy.

- Chúng ta đã đi trong thông đạo này bao lâu?

Nghệ Phong hỏi Hỏa Lân.

Hỏa Lân nói:

- Hẳn là đã sắp bước vào trong di chỉ. Mẹ nó. Trên đường đi gặp hơn mười cổ thi thể. Đó lại là hơn mười Vương cấp. Nếu ở trong đế quốc, có thể chiếm lấy bất kỳ một thành trì nào. Tính mạng Vương cấp chưa bao giờ không đáng giá tiền như vậy.

Nghe Hỏa Lân cảm thán, Nghệ Phong mỉm cười, tốc độ thoáng nhanh hơn một chút. Lăng không bay đi dọc theo thông đạo về phía dưới nền đất.

Xuy... Xuy...

Mấy tiếng xé gió mạnh mẽ vang lên, Nghệ Phong và Hỏa Lân vội tách xa nhau, lợi kiếm trong tay huy vũ về phía tiếng động vừa phát ra.

Keng keng...

Có mấy tiếng sắt thép đụng vào nhau vang lên, Nghệ Phong cảm giác lực lượng mạnh mẽ thông qua Tiêm Hổ Kiếm truyền tới phía trên cánh tay, thoáng có chút tê dại. Nhưng, tiếng xé gió không ngừng, khiến Nghệ Phong căn bản không phỏng đoán được, lợi kiếm trên tay huy vũ càng thêm phức tạp.

- Hỏa huynh, ngươi có thể đối phó được không?
Nghệ Phong và Hỏa Lân liếc mắt nhìn nhau, cũng bay như tên bắn về phía trước. Chẳng qua, Hỏa Lân nhanh chóng nuốt chửng vào viên đan dược cao giai. Xem ra vừa rồi hắn đã tiêu hao tương đối lớn.

Định nhãn nhìn về phía trước, không còn tối đen, chỉ có điều vẫn không thấy được mặt trời, nhưng cũng không khác với ban ngày. Ở phía trước, một vài bức tường đổ nát thể hiện dấu vết của năm tháng. Tuy rằng cái di chỉ này được đánh giá là tiểu di chỉ, nhưng liếc mắt một cái Nghệ Phong vẫn không nhìn thấy đầu bên kia.

Ở trong di chỉ có rất nhiều kiến trúc. Có vài cái đã sập, nhưng có vài cái lại hoàn hảo không có tổn hao gì. Phía ngoài tòa di chỉ này có một tầng quang mang nhàn nhạt, giống như bao vây toàn bộ di chỉ.

Nghệ Phong và Hỏa Lân dùng lực lượng thoáng dò xét một chút. Tấm màng mỏng có thể ngăn cản lực lượng Sư cấp. Đối với Nghệ Phong và Hỏa Lân căn bản cũng không tính uy hiếp, hai người đi vào dễ như trở bàn tay.

Chỉ có điều, tuy rằng như thế, nhưng trong lòng Nghệ Phong đã có chút kính sợ.

Tuy rằng không biết cụ thể di chỉ này đã bao nhiêu năm, nhưng từ viễn cổ kia có thể chứng tỏ đại khái một điều, trải qua như thế năm tháng, nhưng phong ấn còn có lực phòng ngự Sư cấp, có thể thấy được sự khủng khiếp lúc đó.

- Thời đại viễn cổ, khi đó mới là thời đại tập hợp cường giả chân chính.

Nghệ Phong chỉ cần tưởng tượng một chút, là có thể tưởng tượng được tình cảnh cường giả khắp nơi trước đây.

- Đi thôi, chúng ta không thể ở sau người khác, bằng không những thứ đó đều bị người khác lấy đi.

Hỏa Lân nhìn Nghệ Phong nói.

- Tuy nhiên, Di Chỉ Viễn Cổ, có lẽ còn nguy hiểm đáng sợ hơn nhiều so với thông đạo.

Nghệ Phong gật đầu, cũng không dám buông lỏng sự cảnh giác, chui vào phía trong một lối vào.

Di chỉ có rất nhiều lối vào, Nghệ Phong không lựa chọn, lúc này chỉ có thể dựa vào vận khí. Cho dù lựa chọn, cũng không có ích. Ai biết khu vực nào có bảo vật? Vậy có bản đồ hay không?