Mị Ảnh

Chương 867 : Liều mạng

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


 

Nam tử đầu lĩnh thấy lão giả đã hóa thành một điểm đen, lúc này hắn mới chuyển ánh mắt tới giữa sân, ngươi hơi có chút dại ra. Chỉ thấy giữa sân đã thành một mảnh nhốn nháo, đệ tử trong cốc đị thể đều mất đi sức chiến đấu, không phải bị đối phương đánh chết, thì nhìn những vết thương do lợi kiếm lưu lại cũng phải giật mình. Hơn nữa, còn có những tên võ giả bị trúng độc, vẫn còn lăn lộn trên mặt đất chưa thôi, từng khối thịt thối rữa nhìn vào muốn buồn nôn.

Nam tử đầu lĩnh thấy đệ tử trong cốc kẻ chết người bị thương, trong mắt tràn ngập lửa giận, còn có một chút kinh hãi.

Lấy thực lực hắn làm ra được điểm này cũng không khó, thế nhưng đối phương chỉ là một cường giả ngũ giai a. Tại sao dưới vây công của bao nhiêu người, cư nhiên có thể tới trước bọn họ, giết nhiều người như vậy rồi mạnh mẽ chạy ra khỏi cung điện bị phong tỏa.

Thực lực như vậy, thực sự chỉ là cường giả ngũ giai như trưởng lão Văn Xán nói sao? Nam tử đầu lĩnh không khỏi hoài nghi.

Sau khi nam tử đầu lĩnh xuất hiện được một lát, cường giả ngũ giai phong tỏa tại các nơi khác cũng nhanh chóng qua đây. Nhìn một màn giữa sân, cả đám không nhịn được phải hít sâu một ngụm lương khí, bọn họ tự mình mình không thể làm được như vậy.

- Đại trưởng lão, tiểu tử kia đâu?

Một cường giả ngũ giai trong đó, thấy nhiều người bị đối phương đánh thương như vậy, nhưng lại không thấy tiểu tử kia đâu, không nhịn được, rốt cuộc lên tiếng hỏi.

- Chạy thoát!

Nam tử đầu lĩnh hừ một tiếng, nói.

- Chạy thoát?

Mọi người đều kinh hô.

- Điều này sao có thể, dưới nhiều người vây công như vậy, hơn nữa mỗi khu vực đều có một cường giả Vương cấp ngũ giai tọa trấn, hắn vì sao có thể chạy thoát được trước khi ngươi tới?

- Ngươi đi mà hỏi hắn.

Nam tử đầu lĩnh đồng dạng cũng đầy bụng tức giận, ánh mắt chuyển hướng cường giả ngũ giai vừa mới tranh đấu với Nghệ Phong.

Cường giả ngũ giai này thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, cười khổ một tiếng nói:

- Tiểu tử kia mạnh hơn so với chúng ta tưởng tượng.

- Hừ!

Nam tử đầu lĩnh nghe được hắn đẩy trách nhiệm, chỉ hừ lên một tiếng.

- Các đệ tử còn lại tìm kiếm bảo vật trong cung điện. Cường giả trên Vương cấp ngũ giai đi theo ta truy đuổi tiểu tử kia.
Khí tức tập trung trên người càng ngày càng mạnh, Nghệ Phong biết đối phương đã càng lúc càng gần. Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị thu lại lực lượng, chuẩn bị liều mạng đánh cược với đối phương, hắn kinh ngạc phát hiện, Phệ Châu nguyên bản vẫn an tĩnh trong cơ thể hắn, cư nhiên rung động lên.

Nguyên bản Nghệ Phong tưởng mình lầm, thế nhưng hắn rất nhanh phát hiện, loại cảm giác rung động này càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí là chủ nhân của Phệ Châu cũng không áp chế được.

Tình huống như vậy, khiến Nghệ Phong hơi chút nghi hoặc, đồng thời trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện lên đoạn bút ký miêu tả Phệ Châu của chủ nhân động phủ kia. Khi đó Nghệ Phong không mấy để ý, thế nhưng lúc này lại nhớ đến rõ ràng.

- Lẽ nào trong cung điện này cũng có thứ kia?

Nghệ Phong kinh hô thành tiếng, thân ảnh nguyên bản đang chuẩn bị dừng lại, một lần nữa nhanh chóng chạy như bay, nhắm về phía Phệ Châu rung động.

Lão giả hừ một tiếng, thấy đối phương cư nhiên còn làm chuyện vô dụng, tốc độ hắn được đẩy lên mạnh mẽ, tiếp tục đuổi theo.

Rất nhanh, dưới toàn lực truy kích, tại một căn phòng, rốt cuộc hắn đã thấy được thân ảnh rõ ràng của Nghệ Phong, còn phía trước mặt Nghệ Phong, đang bị một bức tường ngăn trở.

Lão giả nhìn Nghệ Phong đứng trước tường, khóe miệng hiện lên một tia cười:

- Không còn đường nữa sao? Có điều, khiến ta phải đuổi lâu như vậy, đủ khiến ngươi tự hào rồi.

Nghệ Phong cười lạnh một tiếng:

- Một Tôn cấp nho nhỏ như ngươi, cư nhiên dám lớn giọng như vậy!

Kính nể đối với Tôn cấp, Nghệ Phong xa xa không bằng người khác. Số Tôn cấp hắn được gặp mặt, dùng hai tay không đếm hết được.

- Ha ha, ta có lớn giọng hay không tự ta biết, thế nhưng ta biết chắc rằng hôm nay ngươi tuyệt đối không thoát được, lưu lại thứ đó, tự phế đấu khí, ta cho ngươi còn sống rời khỏi đây.

Lão giả cười nói với Nghệ Phong, toàn bộ khí thế đều tập trung lên người Nghệ Phong.

- Vậy nếu như ta muốn liều mạng với ngươi một trận thì sao đây?

Nghệ Phong nhìn lão giả, nhàn nhạt nói.

Ánh mắt lão giả ngưng lại, lập tức hung lệ nhìn Nghệ Phong, nói:

- Ta đây sẽ tiễn ngươi đi!