Mị Ảnh
Chương 907 : Một vị sư tôn của Linh Nhi
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
- Còn không mặc y phục vào?
Điệp Vận Du thấy Nghệ Phong xoay người, bị Nghệ Phong dùng hai tay ôm lấy kéo lên thân thể hắn, nàng đỏ mặt gắt giọng.
- Dù sao cũng bị ngươi nhìn quen rồi, cho ngươi nhìn thêm nữa cũng chẳng có hại gì.
Nghệ Phong vừa nói vừa cười, bàn tay có chút không an phận chạy khắp người Điệp Vận Du.
- Phi!
Điệp Vận Du thở phì một tiếng, chống tay lên người Nghệ Phong ngăn không cho hắn lộn xộn, thế nhưng không thể được, chỉ đành trợn mắt liếc Nghệ Phong, tùy ý hắn nghịch ngợm.
- Đi lên lầu!
Điệp Vận Du bất đắc dĩ ghé bên tai Nghệ Phong nói, đối với oan gia này, nàng càng lúc càng không có sức chống cự.
- Ha ha!
Nghệ Phong cười to hiểu ý, lấy ra một bộ quần áo từ trong nạp linh giới, mặc vào một cách qua loa, hai tay ôm lấy thắt lưng Điệp Vận Du.
- A…
Điệp Vận Du bị nhấc người lên, sợ hãi kêu một tiếng, hai tay quang lên cổ Nghệ Phong, có chút trách mắng nhìn đối phương, thế nhưng trên mặt lại hiện ra ý cười, trong lòng ấm áp với cử động thân thiết của Nghệ Phong.
Nghệ Phong ôm Điệp Vận Du lên lầu ba, đặt nàng nằm trên người, ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng, Nghệ Phong dán sát lỗ tai Điệp Vận Du, nói:
- Hiện tại ta muốn đòi lại chỗ tiện nghi vừa rồi.
Điệp Vận Du bật cười:
- Ngươi vội như vậy sao?
Nhìn nữ nhân khuynh quốc khuynh thành trước mặt, trên dưới toàn những đường cong tuyệt mỹ, ngập tràn khí tức dụ hoặc, Nghệ Phong cười nói:
- Cũng không phải quá vội, có điều lúc đối mặt với nàng ta luôn luôn không thể tự chủ.
Điệp Vận Du cười ha ha không ngừng:
- Ngươi càng lúc càng khoa trương, lời này không biết đã nói qua với bao nhiêu nữ nhân?
- Trời đất chứng giám, cho tới nay mới chỉ nói qua riêng với nàng.
Nghệ Phong khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Điệp Vận Du, tay rất không tự giác chui vào trong áo nàng, cảm thụ hai khối mềm mại mê người trong đó.
Điệp Vận Du liếc mắt giận nhìn Nghệ Phong, hai tay ôm lấy sau lưng hắn, chiều ý gấp gáp của đối phương.
- Chuyện này thực không có!
Nghệ Phong nói không hề chớp mắt.
- Ha ha! Không có thì không có!
Điệp Vận Du cười hì hì nói, cũng không biết nàng tin thật hay không.
- Có điều, nếu như ngươi cho Linh Nhi theo ta, ta có thể thu nàng làm đệ tử.
Điệp Vận Du đột nhiên nói với Nghệ Phong.
- Nàng thu Linh nhi làm đệ tử?
Nghệ Phong ngẩn ra.
Điệp Vận Du gật đầu, nói:
- Linh nhi linh khí bức người, trời sinh Mị cốt, nếu như tu luyện Mị thuật của ta, càng không cần lo lắng.
- Nàng trời sinh Mị cốt?
Nghệ Phong bật cười, hắn thật không hề nhận ra Linh nhi có điểm nào trời sinh Mị cốt.
Điệp Vận Du rất bất mãn với việc Nghệ Phong hoài nghi nhãn lực của mình, hừ một tiếng nói:
- Hừ, có vài thứ người ngoài nghề như ngươi không thể nhìn ra, nếu ta không có điểm ấy nhãn lực, cũng không thể đạt được Mị thuật tới trình tự này.
Nghe được Điệp Vận Du nói, Nghệ Phong cũng chú ý, Mị thuật của Điệp Vận Du tự nhiên không cần bàn, ngay cả hắn tu luyện Lăng Thần Quyết cũng khó thoát khỏi ảnh hưởng, ít nhất nó cũng là công pháp Địa giai, nếu như Linh nhi thực sự là trời sinh Mị cốt, đây đúng là một lựa chọn không tồi.
- Nếu như ta cho nàng chung đệ tử với một người khác, nàng nguyện ý sao?
Nghệ Phong yếu ớt nói ra những lời này, dù sao đây cũng là điều cực kỳ kiên kỵ. Không ai nguyện ý cùng nhận chung một đệ tử với người khác, đây cũng là lý do lão quái đầu nhận Nghệ Phong là truyền nhân, nhưng không dám thu Nghệ Phong là đệ tử. Tại thế giới này, một đệ tử nhận hai sư tôn là chuyện tình cực kỳ kiêng kỵ.
- Hi hi! Nếu như là người khác, ta tự nhiên không muốn, có điều là nữ nhi của tình nhân ngươi, ta miễn cưỡng tiếp thu.
Điệp Vận Du hôn một ngụm lên mặt Nghệ Phong, cười hì hì nói.
- Tử Âm không phải tình nhân của ta!
Nghệ Phong nói ra một cách chính nghĩa, nhưng đáy lòng lại thầm bổ sung: nàng là nữ nhân của ta.