Mị Ảnh
Chương 992 : Đi, đập nhà
Ngày đăng: 19:39 20/04/20
Nghe quái lão đầu giải thích, Nghệ Phong cũng minh bạch mục đích của quái lão đầu là gì. Cư nhiên là đại biểu cho học viện Trạm Lam tham gia tỷ thí bài danh học viện diễn ra mỗi mười năm một lần. Năm học viện tọa lạc tại năm vị trí trên đại lục, bất luận học viện nào cũng có danh tiếng không hề thua kém học viện Trạm Lam. Hơn nữa, học viện Trạm Lam liên tục năm năm liền xếp hạng nhất từ dưới lên, dẫn đến danh tiếng thua kém đoạn xa so với bốn học viện còn lại.
Tuy rằng danh tiếng học viện Trạm Lam tại đế quốc Trạm Lam, thậm chí cả đế quốc Mãnh Hổ đều vang dội mười phần, thế nhưng đi tới khắp đại lục lại chỉ được xếp hạng chót so với bốn học viện còn lại, điều này cũng khiến cho quái lão đầu và viện trưởng Trạm Lam tức giận bất bình.
Về phần di chỉ viễn cổ, là do những người sáng lập của năm học viện cùng chung phát hiện, cũng do năm học viện nắm giữ. Mặc dù khi đó có rất nhiều thế lực đánh chủ ý tới di chỉ viễn cổ, thế nhưng năm học viện hợp sức, coi như thế lực lánh đời cũng không dám đơn giản trêu chọc vào, hơn nữa di chỉ cũng sớm bị học viên của năm học viện thăm dò qua một lần, có thứ tốt cũng bị bọn họ đào đi hết, thế nên các thế lực chỉ đành buông tha di chỉ viễn cổ cho năm học viện nắm giữ… Dù sao, trừ bỏ thực lực kinh khủng của bản thân mỗi học viện, cả năm học viện cũng bồi dưỡng ra rất nhiều những đệ tử ưu tú, nếu trêu chọc vào năm học viện này, chẳng khác nào chọc phải một tổ ong vò vẽ, có quỷ mới biết những học viên được bồi dưỡng ra bao nhiêu năng lượng ẩn dấu. Chưa nói tới mỗi học viện, chỉ cần nhắc tới vô số học viên dứng ở sau lưng bọn họ, đủ cho bất kỳ thế lực lớn nào cũng phải kinh hãi.
Nghe được quái lão đầu nói như vậy, Nghệ Phong hơi bĩu môi nói:
- Nếu bị người ta đào đi hết rồi, còn nói quan trọng như vậy để làm gì?
Nghe được Nghệ Phong nói như vậy, quái lão đầu trừng mắt nhìn Nghệ Phong, nói:
- Ngươi thì biết cái gì! Di chỉ viễn cổ ngươi tưởng tượng được sao, đừng nói những thứ khác, cho dù là năng lượng bên trong di chỉ cũng nồng nặc hơn gấp trăm lần so với bên ngoài. Hơn nữa, nói di chỉ bị đào móc hết cũng chỉ là để che mắt người ngoài… Theo các đời học viên đi vào, ít nhiều đều có được một ít chỗ tốt, nếu như tiểu tử ngươi đi vào mà nói, không chừng có thể đột phá đến Tôn cấp. Ít nhất, trong di chỉ Viễn cổ, ngươi không cần lo lắng vấn đề không đủ năng lượng.
- Thực sự như vậy?
Nghệ Phong hồ nghi hỏi.
- Nếu ngươi không tin, hỏi lão gia hỏa Liễu Nhiên này là biết.
Quái lão đầu bĩu môi nói.
Liễu Nhiên khẽ gật đầu nói:
- Quái lão đầu nói thật ra không sai, chỉ là có điểm tránh nặng tìm nhẹ mà thôi. Quả thật không ai đánh chủ ý tới di chỉ viễn cổ là vì có năm học viện nắm giữ, thế nhưng quan trọng hơn là, di chỉ viễn cổ này quá mức hung hiểm, hung hiểm đến độ rất nhiều thế lực tình nguyện buông tha, đây cũng là lý do vì sao, mỗi đời học viện đi vào thăm dò di chỉ, thủy chung chỉ đi đến được một góc băng sơn trong đó.
Nghe được Liễu Nhiên giải thích, Nghệ Phong mắng to nói:
- Kháo, ngươi nói nhiều như vậy, nguyên lai là lừa ta đi tìm chết a!
Quái lão đầu cười hắc hắc:
- Tuy rằng hung hiểm, thế nhưng chỗ tốt cũng không thiếu, nếu như ngươi có thể vén lên một chút bức màn che của di chỉ viễn cổ này, nói không chừng chỗ tốt nhiều không đếm hết, đây là chuyện tình hung hiểm và thành quả cùng tồn tại, phải nhìn xem tiểu tử ngươi có dám đi hay không thôi?
Nghệ Phong hít sâu một hơi, lập tức nghi hoặc nói:
- Nơi đó thực sự có năng lượng gấp trăm lần bên ngoài?
Quái lão đầu thấy Nghệ Phong hỏi như vậy, nhất thời biết được đã thành hơn phân nửa, hắn cười nói:
- Tăng lên một hai giai?
Cuồng Hổ ngẩn ra, bị hào ngôn của Nghệ Phong dọa sợ, tấn thăng một hai giai dễ như vậy sao?
- Ha ha, ngươi yên tâm đi. Nếu như người khác ta còn không có lòng tin này, thế nhưng đối với ngươi thì được.
Xác thực, Cuồng Hổ tu luyện công pháp không cao, thế nên tệ đoan cũng nhiều kinh khủng, chỉ cần loại bỏ những tệ đoan này, thực lực cũng có thể đề cao kinh khủng. Nếu đổi lại là Thi Đại Nhi, bản thân nàng tu luyện công pháp cao giai, tệ đoan ít đến thương cảm, cho dù Nghệ Phong giúp nàng, hiệu quả cũng không phải rõ ràng.
Cuồng Hổ nghe được tiếng cười của Nghệ Phong, còn tưởng Nghệ Phong nói thiên phú hắn không tồi, cười nói:
- Ha ha, thiếu gia nói đùa. Ta cũng không có được thiên phú tốt như ngài nói, cũng có chuyện cần nói với thiếu gia, Diệp Hi ngài dặn ta chiếu cố, hình như gần đây…
- Nàng bị người khi dễ sao?
Nghệ Phong cau mày, nhớ tới nữ hài giống y hệt sâu trong ký ức.
Cuồng Hổ gật đầu nói:
- Có người quấn lấy nàng, khiến nàng có chút khó đối phó.
Một câu nói này đã chọc giận Nghệ Phong, đối với Diệp Hi, Nghệ Phong hầu như chuyển dời toàn bộ cảm giác đối với muội muội tại kiếp trước tới trên người nàng, đối với nữ hài tại sâu trong ý thức, tuyệt không cho phép ai được khi dễ.
- Cuồng Hổ, dẫn đường, hôm nay lão tử cũng muốn đi đập nhà.
Cuồng Hổ sửng sốt:
- Thiếu gia không hỏi xem là ai à?
- Hỏi cái rắm, coi như là Long Thiên, ngày hôm nay lão tử cũng muốn đập hoàng cung của hắn.
Nghệ Phong cả giận nói, hắn còn không nhìn được có người khi dễ Diệp Hi.
Nghe được Nghệ Phong nói câu nổi giận, Cuồng Hổ nhanh chóng ngậm miệng. Vừa lúc, Liễu lão xuất hiện, nghe được câu thế, hơi sửng sốt rồi cười khổ nói:
- Thật là giống tính cách của thiếu gia.