Mị Ảnh

Chương 996 : Diệp Hi rơi lệ

Ngày đăng: 19:39 20/04/20


 

- Đi thôi!

Nhìn mấy người Liễu lão đánh về phía Minh gia, Nghệ Phong cũng không nhiều lời vô ích, kéo Diệp Hi đi ra ngoài, ngay cả Minh gia thế nào cũng không muốn liếc mắt nhìn.

Hành vi coi thường như vậy của Nghệ Phong khiến đám người vây xem nhăn mặt, nhìn bộ dáng hắn đạm nhạt khiến cho bọn họ kinh ngạc. Minh gia không phải một tiểu gia tộc, mà là một gia tộc cường thế có sở hữu Tôn cấp, thế nhưng một gia tộc như vậy , Nghệ Phong lại dùng loại thái độ chẳng thèm để ý, điều này cũng đủ khiến cho cả đám bọn họ run sợ rồi.

Đông…

Nghệ Phong bước đi mỗi bước, Minh gia phía sau lại có người kêu thảm lên một tiếng. Mọi người ngưng mắt nhìn tới trên người Nghệ Phong, nhìn theo bóng lưng hắn và Diệp Hi kéo dài ra, cùng với tiếng bước chân đều đều.

Tiếng bước chân bình ổn hữu lực vang lên cùng những tiếng kêu thảm thiết, hai bóng người đan xen biến ảo giống như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đạp bước trên phiến thổ địa trải đầy thi thể, khiến cho mọi người nhìn thấy đều phải hoảng hốt từng trận.

Thiếu niên trước mặt khiến cho bọn họ cảm giác không phải người thế tục, cường đại cao cao không thể với, lãnh huyết không thể với, đồng thời tôn quý không thể với.

Lúc này, trong đầu bọn họ cư nhiên nghĩ tớ một vị thần trong truyền thuyết, vị thần đó cũng đạp bước rời khỏi nhân gian như vậy, nhưng không hề dung thứ cho nhân gian.

Diệp Hi hiển nhiên không được bình tĩnh như Nghệ Phong, nghe phía sau truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, nàng không khỏi quay sang nói với Nghệ Phong:

- Nghệ Phong, ngươi…

Diệp Hi còn chưa nói hết, đã bị Nghệ Phong cười ngắt lời nói:

- Biết nàng lương thiện, có điều nàng không cần phải xen vào… Ta cũng không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng, diệt cỏ diệt tận gốc là tốt nhất, mạng người chết trong tay bản thiếu nhiều lắm, thêm một vài người cũng không là gì.

Nghe được Nghệ Phong như vậy, Diệp Hi hơi nhíu nhíu mày nói:

- Chung quy cũng phải biết đến nhân đạo.

- Nhân đạo?

Nghệ Phong bật cười, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng Diệp Hi, ánh mắt nóng rực. Diệp Hi bị nhìn có chút hoảng loạn, né tránh ánh mắt Nghệ Phong.
Nghe được Diệp Hi nói, Nghệ Phong thiếu chút nữa cười ra. Kiếp trước, chỉnh giày cho nữ nhân là một loại thân sĩ, tới dị giới này, chủ nghĩa nam nhân vẫn còn rất cao.

Kiếp trước của Nghệ Phong, muội muội hắn cái gì cũng thông minh, chỉ duy nhất thắt dây giày là không được, mỗi lần đi ra ngoài không phải phụ mẫu thì cũng là Nghệ Phong hỗ trợ.

- Trong mắt ta, đây là một loại mỹ đức, cũng là một loại hướng về.

Nghệ Phong cười có chút khổ sáp. Xác thực, hắn rất muốn trở lại căn nhà kia, mỗi khi ra ngoài, giúp muội muội thắt lại dây giày, sau đó dắt tay nàng ra ngoài.

Diệp Hi không rõ ý tứ bên trong lời Nghệ Phong là gì, nhưng nhìn biểu tình cô đơn của hắn, trái tim nàng cũng thấy đau đớn.

- Sau này đừng khóc nữa!

Nghệ Phong lau nước mắt trên mặt Diệp Hi, cười cười nhìn vào ánh mắt nàng, Nghệ Phong vẫn như trước thấy hoảng hốt.

- Được!

Diệp Hi nhu thuận đáp, ánh mắt nhu hòa nhìn Nghệ Phong, đây cũng là ánh mắt trước đó Nghệ Phong chưa từng được hưởng thụ qua.

Nghệ Phong cười cười với Diệp Hi, kéo tay nàng nói:

- Đi thôi, trở lại đế đô thôi, ta còn có vài ngày ở lại đế đô, vừa lúc nói cho mấy người Nghệ Lưu biết, giao Kim Lâu cho nàng quản lý.

- Ta sẽ tận lực phát triển giúp ngươi.

- Ha ha, vậy thì không cần, ngươi muốn làm gì cứ làm, không phải quá quan tâm, cứ coi như một kiện áo choàng là được.

Nghệ Phong nói khiến Diệp Hi nguyên bản đã ngưng khóc, lúc này trong mắt lại ngấn ngấn nước.