Mị Ảnh

Chương 998 : Người ngoài ý muốn

Ngày đăng: 19:39 20/04/20


 

- Chờ ai?

Nghệ Phong nghi hoặc hỏi, thầm nghĩ sẽ không phải nữ tử thần bí cường đại của học viện chứ. Ngay lúc Nghệ Phong còn đang nghi hoặc, quái lão đầu có chút bất mãn hừ một tiếng, nói với Nghệ Phong:

- Vốn nếu còn Minh Mạc, học viện Trạm Lam cũng có thêm một học viên.

Nghe được quái lão đầu nói, Nghệ Phong hừ một tiếng nói:

- Giết đã giết rồi, dù sao đi nữa ngươi còn trông cậy vào hắn thay đổi cục diện tỷ thí sao?

- Hừ, cho dù ngươi muốn giết, cũng phải chờ tỷ thí xong rồi hãy giết a, không biết lợi dụng hết rồi giết, chẳng hiểu Liễu Nhiên dạy ngươi thế nào.

Lão đầu tử cực kỳ bất mãn nói.

Một câu này khiến Nghệ Phong và cả đám học viên kia đều đổ đầy mồ hôi lạnh, Nghệ Phong gật mạnh đầu, nói:

- Ta sửa, nhất định sửa. Sau này nhất định phải kiên trì lợi dụng, cuối cùng mới giết!

Quái lão đầu lúc này mới thỏa mãn gật đầu, điều này càng khiến đông đảo học viên đen mặt lại, tay lặng lẽ nhếch lên, giơ ngón cái: quả nhiên là ngưu bức…

- Quái lão đầu, các ngươi chẳng lẽ đang đợi vị học viên đệ nhất gì đó?

Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.

- Nàng? A, nàng sẽ đi trước, không cần chúng ta chờ. Ta đợi là người khác.

Quái lão đầu tùy ý nói.

- Không phải nàng?

Nghệ Phong kinh ngạc không thôi, không biết còn ai khiến quái lão đầu phải đợi.

- Tới rồi!

Ngay khi Nghệ Phong còn đang nghi hoặc, quái lão đầu thở dài một hơi, nói.

Nghệ Phong quay đầu xem qua, lập tức không khỏi sửng sốt, người tới xác thực là một nữ nhân, hơn nữa còn cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng vì sao có thể là nàng?

- Nàng?

Nghệ Phong nhìn nữ tử đang tiến dần tới phía này, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, hắn rất quen thuộc với nữ tử mỹ lệ kia… Thế nhưng, nàng sẽ tham gia tỷ thí?
- Người không phải luôn luôn thay đổi sao? Cũng như ngươi, trước đây không có tiếng tăm gì, hiện tại đã nháo tới hai đế quốc oanh động ầm ầm.

- Thế nhưng ta không hi vọng nàng thay đổi.

Nghệ Phong nâng mặt Khinh Nhu lên, đầu ngón tay lướt qua trên môi nàng, cảm thụ được xúc cảm ôn nhuận, trong lòng có chút thất thường.

Khinh Nhu cười cười với Nghệ Phong, nắm lấy tay hắn, dán lại trên má nàng, ánh mắt nhu hòa nhì chằm chằm vào Nghệ Phong:

- Khinh Nhu cho ngươi một lần là đủ rồi, sau này ta là Khinh Nhu cho chính mình. Ta vẫn thương nhớ ngươi trong lòng, sẽ không có nam nhân khác, chỉ có mình ngươi!

Nghe được Khinh Nhu nói, Nghệ Phong hít sâu một hơi, đột nhiên nở nụ cười, nhìn Khinh Nhu nói:

- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?

Những lời này khiến Khinh Nhu hơi run lên vài cái, nàng cố gắng tự đề cao dũng khí, nói:

- Ta không chống lại được bá đạo của ngươi, thế nhưng sẽ chỉ khiến ta càng hận ngươi.

- Nàng không hận ta được, trước đây không hận được, tương lai cũng không hận được. Tin hay không?

Ánh mắt Nghệ Phong sáng quắc nhìn Nghệ Phong, nói tiếp:

- Có muốn hay không chúng ta cá một phen, ta cá nàng không hận ta được?

Nghe được Nghệ Phong nói, ánh mắt Nghệ Phong có chút chớp động hoảng loạn.

- Đi thôi! Tất cả mọi người đang chờ chúng ta đó!

Khinh Nhu nhìn Nghệ Phong, nói lảng sang chuyện khác.

Nghệ Phong nhún nhún vai, cũng không ép buộc nàng, chỉ là ánh mắt nhìn nàng có chút lửa nóng, khiến sắc mặt Khinh Nhu một lần nữa phiếm hồng. Điều này làm cho ý cười trong lòng Nghệ Phong càng đậm, Khinh Nhu hiện tại đã có một chút khí tức của ngày xưa.

Có điều, điểu khí tức ấy vẫn chưa đủ gây cho Nghệ Phong lòng tin, cho dù Nghệ Phong nói kiên định như vậy. Thế nhưng Nghệ Phong vẫn muốn nói cho Khinh Nhu nghe, đối với một nữ nhân có hể cứng rắn tu luyện vượt bậc tới Vương cấp, Nghệ Phong rất không dáng coi thường.

Nhớ tới nữ nhân nhỏ nhắn mềm mại khi xưa, ánh mắt Nghệ Phong càng thêm nhu hòa nhìn chăm chú vào Khinh Nhu, trong đầu một lần nữa hiện lên câu nói:

- Chỉ hận sinh ra tại gia đình đế vương!