Mị Công Khanh
Chương 1 : Tội gì?
Ngày đăng: 14:50 19/04/20
Lại là một đêm trăng tròn.
Trong lầu các, sau màn cửa sổ bằng lụa mỏng, sáp nến nhỏ giọt chồng chất, bóng người gắn bó bên nhau.
Trần Dung ngơ ngác đứng ở dưới tàng cây, vẫn không nhúc nhích nhìn hai người đang gắt gao dán vào nhau kia, môi của nàng, không biết từ lúc nào đã
mím chặt lại.
Trong ánh đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười đùa
không ngừng truyền đến. Tiếng cười kia vui vẻ như thế, rực rỡ như thế,
giống như trong cuộc sống không hề có thống khổ, cũng giống như hoa tươi nở rộ khi xuân sang.
Một giọng nói mềm mại đột ngột truyền đến
từ phía sau lưng nàng: “Là ngươi sao? Không phải lang quân đã bỏ ngươi
rồi sao? Tại sao ngươi còn ở đây? Đúng rồi, đúng rồi, cũng vì ngươi khổ
sở khóc lóc cầu xin, lang quân mới đáp ứng cho ngươi ở lại mấy ngày.”
Câu nói ác độc vừa thốt ra, hương thơm bay tới, một thân ảnh kiều nhỏ đứng ở bên cạnh Trần Dung. Nàng ta theo ánh mắt của Trần Dung nhìn lại, khi
trông thấy hai bóng hình dựa sát vào nhau trong lầu các, khóe miệng của
nàng ta cũng mím lại.
Có điều, dù trong mắt tràn đầy ghen ghét,
nhưng khi nhìn thấy Trần Dung ngây ra như phỗng, thì lại chuyển thành
vui sướng. Tiếng cười nói mềm mại lại vang lên: “A, kia không phải là
tộc tỷ của ngươi sao? Khi ngươi trăm phương nghìn kế tiễn nàng ta đi, để lang quân cưới ngươi làm thê, nhất định thật không ngờ, không phải của
ngươi cuối cùng cũng sẽ không thuộc về ngươi, có một ngày tộc tỷ của
ngươi đã trở lại, vẫn cướp lại thứ vốn thuộc về nàng ta đúng không?”
Mỹ nhân kiều nhỏ chậc chậc liên thanh, nàng ta cười nói: “Tính kế đủ
đường, lại nhận lấy kết cục bị bỏ rơi, Trần Thị A Dung, ta thấy là ngươi nên dùng lửa tự thiêu để quên đi cho rồi!”
Mỹ nhân kiều nhỏ
thốt ra một câu lại tiếp một câu, khí thế bức người, hết sức ác độc.
Cũng mặc kệ nàng ta trào phúng nói móc thế nào, người trước mắt luôn
cùng nàng ta đối địch nhiều năm vẫn không hề hé răng. Giờ khắc này, Trần Dung vẫn luôn mạnh mẽ âm độc tựa hồ biến thành một người khác. Nàng chỉ si ngốc ngơ ngác nhìn bóng người gắn bó sau màn cửa sổ bằng lụa mỏng,
vẫn không nhúc nhích, mặt xám như tro tàn.
Mỹ nhân kiều nhỏ thấy nàng không mở miệng, khanh khách cười nói: “Đúng rồi, nghe nói sau khi
lang quân cưới ngươi vào cửa vẫn không hề gần gũi ngươi. Chậc chậc, uổng cho Trần Thị A Dung tài mạo song toàn lại có thanh danh, vậy mà vẫn bị
bỏ, lang quân khinh thường nhất chính là ngươi mà!”
Một câu này giống như một lưỡi kiếm, đâm vào trái tim của Trần Dung máu chảy đầm đìa!
Bỗng nhiên, Trần Dung vẫn ngơ ngác ngây ngốc đột ngột xoay người lại.
Trong ánh mắt thẫn thờ của nàng mang theo âm trầm khiến cho người ta kinh
hãi, trong nháy mắt khi mỹ nhân kiều nhỏ kia đối diện với ánh mắt của
Sau cửa một phụ nhân ló đầu vào, bà hướng tới bóng dáng của Trần Dung tinh
tế xem xét, thấp giọng khuyên giải an ủi: “Phía nam có người của tộc
chúng ta, A Dung đừng lo lắng quá nhiều.”
“Ta biết, lui ra đi.”
Nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi xa, Trần Dung lại dùng tay áo lau mồ
hôi, xoay người đi đến trước bàn trang điểm, ngồi đó đối diện với gương
đồng.
Trong gương đồng, tiểu cô nương xinh đẹp ngây ngô kia đang mở to một đôi mắt đen láy nhìn lại nàng.
Khóe miệng Trần Dung chậm rãi cong lên, lộ ra hàm răng trắng xinh đều đặn,
nàng nhẹ nhàng nói: “Đã là dĩ vãng, về sau cũng sẽ không xuất hiện nữa,
đúng không?”
Người trong gương cũng đáp lại nàng một mỉm cười sáng lạn.
Nhìn ngắm nụ cười này, Trần Dung có vẻ thực vừa lòng, nàng đứng lên, cầm lấy lược sừng trâu ở trên bàn, chậm rãi chải vuốt tóc dài hỗn độn.
Nàng ở trong gương đồng mới chỉ tầm 14, 15 tuổi, còn chưa nẩy nở, gương mặt ngây ngô lộ ra minh diễm.
Nàng đã quay trở lại quá khứ.
Mọi điên cuồng, mọi lưu luyến si mê, mọi khăng khăng một mực, mọi hận thù đau đớn, chỉ vừa mới tỉnh lại, đã biến thành ký ức!
Dù thân thể đã trở lại độ tuổi 15, nàng vẫn còn rành mạch nhớ rõ những gì đã trải qua!
Nàng vẫn là nàng, tất cả đều không biến đổi. Biến đổi chỉ có thời gian, ông
trời vui đùa với nàng, để nàng trở về thời điểm mọi việc đều chưa hề
phát sinh.
Một năm này, nàng cùng với mọi người dân Bình thành,
bởi vì ngọn lửa chiến tranh, đành phải xúc tiến trở về phía nam, trở về
với bản tộc, sau đó gặp phải ma chướng của đời mình!
Có điều,
hiện tại không phải là ma chướng nữa rồi. Trần Dung cười với mình trong
gương đồng, nàng vươn tay vỗ về mặt mình, khẽ nói: “Trước kia là ngươi
khăng khăng một mực, làm chuyện ngu xuẩn. Nếu ông trời lại ban cho ngươi một cơ hội, vậy ngươi phải là người điều binh khiển tướng trong ván cờ
mới này, Trần Dung, ngươi nói đúng hay không?”
Người trong gương đáp lại nàng một nụ cười tươi tắn!