Mị Công Khanh
Chương 127 : Giằng co
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng cười to, Dũ Chí oa oa kêu
lên: “Thất lang à Thất lang, làm gì mà khẩn trương đến vậy?”
Trong tiếng cuồng tiếu của hắn, Vương Hoằng quay đầu liếc nhìn một cái. Một
cái liếc mắt này, tiếng cười của Dũ Chí lập tức im bặt, có điều trong
hầu kết thỉnh thoảng truyền ra một vài âm thanh cổ quái, dường như đang
nhịn cười vô cùng vất vả.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Bình ẩu: “Nữ lang?”
Trần Dung nghe thấy, thi lễ với Vương Hoằng, nói: “Xin báo với xa phu, A Dung xuống xe.”
Nàng mỉm cười, khẽ khàng thi lễ, nhưng đợi một hồi lâu, cũng không thấy Vương Hoằng trả lời, không khỏi ngẩng đầu nhìn chàng.
Vừa nhìn, nàng đối diện với Vương hoằng giơ chén rượu, mặt mày bình thản,
khóe miệng mỉm cười đang rất tự tại, nhìn bộ dáng này của chàng dường
như không nghe thấy thỉnh cầu của nàng vậy?
Trần Dung kinh ngạc
hết sức, liếc mắt nhìn Dũ Chí đang nhịn cười đến mức cơ trên mặt vặn
vẹo, lập tức nàng trừng mắt nhìn, thản nhiên cười, im lặng ngồi trở lại
tháp, không đề cập tới việc rời đi nữa.
Cứ như vậy, Vương Hoằng
lẳng lặng uống rượu của mình, Trần Dung nghiêng đầu xuyên qua rèm xe
ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, Dũ Chí thì nhìn người này rồi nhìn người kia, trong hầu kết có tiếng lục khục không ngừng truyền đến.
Bên ngoài, Bình ẩu gọi hai lần, thấy Trần Dung không trả lời liền lùi đầu về.
Mà đoàn xe vẫn đang tiếp tục chạy về phía trước.
Cũng không biết qua bao lâu, Dũ Chí đã rời đi, cát bụi ập tới gần.
Đây là một hộ vệ Vương gia đi dò đường, hắn đến gần xe ngựa, thấp giọng
bẩm: “Lang quân, Nhiễm tướng quân đang chạy về phía này.”
Nhiễm Mẫn?
Trần Dung ngẩng đầu lên.
Vương Hoằng chậm rãi buông chén rượu, miệng chàng bất giác khẽ nhếch, nhẹ
nhàng nói thầm: “Đoạt thê của người khác, cho dù là có tư tình cũng là
việc làm không hề phúc hậu.” Tự nói đến đây, chàng hướng ra phía ngoài
kêu lên: “Bỏ dấu hiệu của xe ngựa xuống, thay đổi tuyến đường.”
“Vâng.”
Gần như là đột nhiên, ngay khi y tiến lên một bước, y rút ra trường đao, sau đó tay phải vung lên, đặt đao kề cổ Vương Hoằng.
Động tác của y quá mức đột ngột, hộ vệ của Vương gia đông đúc đứng chung
quanh lại có thể ngăn cách ánh mắt của mọi người bốn phía. Tuy rằng đám
hộ vệ này chỉ cách Vương Hoằng năm bước, nhưng mà, Nhiễm Mẫn hành động
quá đột ngột, bọn họ chưa kịp phản ứng, y đã ra tay.
Đao phong lạnh lẽo dán lên cổ Vương Hoằng, nó ánh lên quang mang, lấp lóa làm người ta tim mật câu liệt.
Tiếng kêu của chúng hộ vệ đều biến mất, bọn họ không hề chớp mắt nhìn Nhiễm
Mẫn, nhìn chằm chằm đao kia, có rất nhiều người trên trán, sau lưng đã
đổ mồ hôi.
Nhiễm Mẫn nặng nề nhìn chằm chằm Vương Hoằng, chậm rãi, đao phong của y khẽ cử động.
Theo động tác của y, tiếng kêu áp lực tứ phía vang lên.
Lúc này, Vương Hoằng mỉm cười, chàng lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, nhẹ nhàng nói: “Tướng quân, như vậy thật khó coi.”
Nhiễm Mẫn cũng chỉ khẽ cười, nụ cười này khàn khàn, trầm thấp, sát khí nặng nề.
Y trừng mắt nhìn Vương Hoằng, lạnh lùng nói: “Không thể tưởng được, người như Nhiễm Mẫn ta lại có một ngày sẽ bị một kẻ sĩ tay trói gà không chặt khi nhục đến mức này!”
Y dùng đến hai chữ “khi nhục”.
Vương Hoằng nghe vậy thì cảm thấy buồn cười, chàng cũng không để ý tới đao
phong kề bên cổ, cúi đầu, bưng lên chén rượu chậm rãi nhấp một ngụm……
Khi chàng làm động tác này, cây đao của Nhiễm Mẫn tất nhiên không lui về phía sau. Bởi vậy, mũi đao sắc bén kia đâm vào da thịt trắng trẻo của
chàng một vết cắt nhợt nhạt, miệng vết thương mặc dù nông, nhưng máu
chảy ra cũng khá nhiều. Máu chảy ra nhanh như thế, đảo mắt đã nhiễm đỏ
ngực áo màu trắng của chàng.
Trần Dung nhìn máu tươi ồ ồ chảy ra, dần dần rũ mắt, nhẹ giọng gọi: “Nhiễm tướng quân.”
Nàng đứng ở phía sau Nhiễm Mẫn, nhìn thân hình y cao lớn vĩ ngạn từng vô
cùng quen thuộc hiện đã dần dần trở nên xa lạ, hỏi: “Nhiễm tướng quân,
lần này ngài tiến đến là muốn mang ta trở về sao?” Nàng cười yêu mị,
giọng mĩ đãng mang theo trào phúng: “Chẳng lẽ tướng quân không chê A
Dung đã thất thân, vẫn muốn cưới ta làm thê ư? Nhưng ngay cả như vậy, A
Dung vẫn không muốn, đương nhiên, nếu tướng quân giết Trần Vi, có lẽ A
Dung sẽ cân nhắc.”
Trong giọng nói của nàng không chỉ có mĩ đãng, trào phúng, còn có lạnh lùng, đây là một loại hoàn toàn lạnh lùng khi
đối diện với y.
Lập tức, Nhiễm Mẫn quay đầu lại.