Mị Công Khanh

Chương 144 : Thất lang của ta

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Kiến Khang vương lúc này đã phản ứng lại, mặt hắn trắng bệch nhìn Trần

Dung càng ấn trâm cài sâu hơn, dắt cổ họng kêu lên: “Được, bổn vương sẽ

thả nàng ra.”



Hắn cúi đầu trừng nhìn Trần Dung, vội vàng nói: “Có nghe hay không? Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi.”



Trần Dung không hề động.



Cổ tay nàng lại đè xuống.



‘Phập’ một tiếng nho nhỏ, tiếng lợi khí đâm vào da thịt truyền đến, trong nháy mắt, một vòi máu tươi trào ra từ cổ họng của Kiến Khang vương. Tuy rằng trâm cài đâm không sâu, nhưng đối với người đã quen sống an nhàn sung

sướng như Kiến Khang vương thật sự mang hơi hướng uy hiếp tử vong.



Không tự chủ được, hắn hét lên một tiếng, bối rối kêu to: “Phụ nhân ngươi có

phải điên rồi hay không? Ta bảo ngươi đi ra ngoài, ngươi không nghe thấy sao?”



Giờ phút này, đám người Vương Hoằng đang lắng nghe động

tĩnh bên trong, chúng hộ vệ đang chuẩn bị phá cửa mà vào, Vương Hoằng

phất phất tay, chàng cười nhẹ, có chút ôn nhu, cũng có chút thở dài nói: “Để cho nàng hạ nhiệt đi, nàng là người biết đúng mực.”



Chúng hộ vệ nghe vậy, xoay người thối lui ra phía sau chàng.



Trong điện, sau khi Trần Dung nghe thấy Kiến Khang vương bối rối hô gào thì

nàng mỉm cười, mở to hai mắt mờ mịt nhìn hắn, trâm cài trong tay lại đè

xuống, khi đâm vào khiến máu tươi Kiến Khang vương bắn tung tóe, Trần

Dung lạnh lùng nói: “Vương gia hẳn là nên cảm tạ Vương Thất lang mới

đúng, nếu không phải chàng đến đây, hiện tại ngài chỉ còn là một thi thể thôi!”



Lời của nàng lạnh lẽo mà vang vọng, nói xong lời này,

nàng chán ghét trừng mắt nhìn Kiến Khang vương, cũng hướng tới mấy người ở các góc trong điện liếc một cái, rồi mới xoay người sang chỗ khác.



Khi nàng vừa khó khăn xoay người, đại môn đã được mở ra, Vương Hoằng mặc áo trắng tuấn mỹ như ngọc dẫn chúng hộ vệ xuất hiện ở trước mắt nàng.



Chàng đúng lúc đối mặt với Trần Dung đang chậm rãi bước ra.



Nhìn thấy chàng, Trần Dung lắc lắc đầu óc mơ hồ, ngay cả làm vậy, trước mắt

nàng vẫn là khung cảnh mờ mịt, vì thế, nàng cầm lấy trâm cài trong tay

đâm một cái thật mạnh trên cổ tay trái của mình một lần nữa.



Trâm cài vừa đâm xuống, máy chảy ào ra, mọi người đồng thời cúi đầu, lại

liếc nhìn trên cổ tay trắng như ngọc của nàng có bốn vết máu, trong đó

một vết thương máu vẫn đang chảy ra, ba chỗ khác máu đã khô cạn…… Hóa
về nhà, được không?” Đối mặt với đôi mắt mở to mơ hồ của nàng, chàng ôn

nhu giải thích: “Trở về Vương gia, là Vương gia của ta.”



Trần

Dung nghiêng đầu, dường như không hiểu nhìn chàng. Một hồi lâu, nàng thì thào nói: “Nhà ư?” Lắc lắc đầu, Trần Dung cười có chút khờ khạo, có

chút ngốc nghếch: “Thất lang có phải choáng váng rồi hay không? Rõ ràng

ta không có nhà mà.”



Nàng vừa cười ngây ngô vừa vươn tay vuốt ve phần cằm nhằn nhụi của Vương Hoằng.



Ngón tay trắng nõn như ngọc, như đánh đàn dao động trên da thịt chàng. Vừa

vuốt ve, Trần Dung vừa thì thào nói: “Lang quân coi như là Thất lang của ta.”



Bốn chữ “Thất lang của ta” vừa thốt ra, Vương Hoằng ngẩn ngơ, chàng thì thào, cúi đầu lặp lại: “Thất lang của ta?”



Trần Dung đang mê ly hoảng hốt, làm sao biết trả lời chàng? Nàng chỉ ngây

ngốc nhìn chàng, tay nhỏ bé ấm áp trắng nõn lại bất tri bất giác dán lên yết hầu chàng trượt vào bên trong vạt áo.



Nàng vừa kéo vội xiêm y của chàng vừa thì thào nói: “Chàng không phải là nam nhân khác, chàng là Thất lang của ta……” Trần Dung dường như đang khuyên bản thân thả

lỏng, sau khi nói như thế mấy lần, thân thể của nàng rõ ràng trở nên mềm nhũn, nàng vẫn bắt buộc chính mình thẳng lưng ngửa đầu.



Trong tiếng thì thào tự nói, nàng tựa hẳn vào trong lòng chàng.



Tay phải đã theo vạt áo chàng chạm vào trong ngực chàng. Khi bàn tay nhỏ bé nóng bỏng chạm vào làn da mát lạnh như băng, Trần Dung vui mừng rên rỉ

một tiếng, nàng đưa mặt hướng tới gần chỗ đó, trong miệng còn đang than

thở: “Chàng không phải là nam nhân nào khác, chàng là Thất lang…… là

Thất lang.”



Lặp lại từng câu một, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung càng ngày càng đỏ, hô hấp càng ngày càng loạn.



Đúng lúc này, cằm của nàng bị nắm chặt.



Hai mắt nàng tản ra mê ly đỏ ửng, môi đỏ mọng khẽ hé, cái lưỡi thơm tho khẽ ẩn khẽ hiện, gương mặt bị một bàn tay to mạnh mẽ nâng lên.



Nàng đối diện với đôi mắt của Vương Hoằng.



Lúc này khuôn mặt tuấn tú như ngọc của Vương Hoằng đã có chút ửng đỏ, tay

phải chàng vừa mới nâng gương mặt Trần Dung lên, đai lưng cũng đã buông

lỏng, một bàn tay ấm áp trắng mịn như rắn trườn vào dưới hạ phúc của

chàng.