Mị Công Khanh

Chương 152 : Trần Dung và Vương Hoằng

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Sau khi Trần Dung đi được vài chục bước, nhịn không được quay đầu, hướng tới hai người Trần Vi nhìn lại.



Lúc này Trần Vi đã đứng lên, nàng cúi đầu lấy tay áo lau nước mắt, gầy yếu ủy khuất.



Mà tráng hán kia đang đứng tại chỗ trầm tư.



Liếc mắt một cái, Trần Dung thu hồi ánh mắt, nhanh chóng trở về.



Đêm nay trôi qua hoàn toàn bình lặng.



Sáng sớm ngày hôm sau bắt đầu bằng sự ồn ào náo động, nghe động tĩnh bên ngoài, dường như là các quý tộc đến đây từng đám một.



May mắn, việc này đã có người Vương phủ xử lý.



Trần Dung rửa mặt chải đầu xong, hơi mệt mỏi, cũng vì ngày hôm qua cảm xúc

phập phồng, nên nàng nằm trên tháp, nhắm mắt dưỡng thần.



Chỉ chốc lát, một loạt tiếng bước chân truyền đến. Bước chân nhẹ nhàng mà mau mắn, là Bình ẩu.



Tiếng bước chân đi đến bên cạnh Trần Dung, sau khi bận rộn xong, Bình ẩu cười nói: “Nữ lang, lại có một công chúa tới nữa.” Bà vui vẻ nói: “Công chúa này thật đúng là vừa xinh đẹp lại cao quý, hạ phó của nàng ta cung kính hỏi lễ, rất khách khí. Lão nô trước kia đều không nghĩ tới, có một ngày có thể gặp được công chúa hay quý nhân, bọn họ còn có thể đối với ta có lễ như vậy.”



Nói tới đây, bà nói thầm: “Đây đều là nhờ Thất lang chiếu cố.”



Thấy Trần Dung không để ý tới, Bình ẩu chần chờ một hồi, bà bước tới gần

Trần Dung, nhẹ nhàng hỏi: “Nữ lang?” Lời vừa thốt ra, bên ngoài lại trở

nên ồn ào. Bình ẩu vội vàng chạy ra ngoài cửa xem xét.



Chỉ một

khắc, bà chạy về, cười nói với Trần Dung: “Là một tiểu thái giám, chậc

chậc, nữ lang khẳng định chưa từng gặp qua mĩ thiếu niên như vậy, nhìn

diện mạo kia của hắn, chỉ sợ toàn bộ Kiến Khang cũng không có mấy nữ

lang có thể so sánh được với hắn. Hắn đi cùng với công chúa, công chúa

đối với hắn cũng là cung kính khách khí có lễ.”



Nghe Bình ẩu bên người líu ríu nói chuyện, Trần Dung đột nhiên ngẩng đầu nhìn bà, hỏi:

“Hôm nay tâm tình của ẩu rất tốt. Đã xảy ra chuyện vui gì sao?”



Bình ẩu vội vàng lắc đầu đáp: “Không đâu, không đâu.”



Trần Dung cười, không nhìn bà nữa.



Thấy Trần Dung nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người, Bình ẩu

lại bận rộn một lúc rồi ngồi xuống phía sau nàng: “Nữ lang?”




Trong lúc lơ đãng, chàng phủ bóng lên người nàng.



Chàng cúi đầu nhìn nàng.



Theo động tác của chàng, một lọn tóc đen rơi xuống, ôn nhu chạm vào hai má Trần Dung, giống như gần giống như xa.



“Khanh khanh.” Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng khoan khoái của chàng thổi vào trên mặt nàng, dưới ánh mặt trời, khiến gáy nàng ngứa ngáy.



Vương Hoằng

thở dài một tiếng, nói với giọng vô cùng ôn nhu: “Suy nghĩ này của khanh khanh đã có từ lâu rồi, hiện giờ bị ta nghe thấy, phải làm sao bây

giờ?”



Chàng cúi đầu xuống, chóp mũi khẽ chạm vào trán nàng, nói

với vẻ an ủi: “Có phải khanh khanh lại đang nghĩ cách khác không?” Chàng mím môi, có chút bất đắc dĩ giải thích: “Khanh khanh đã biết con người

của ta …… Việc này ta không biết cũng đành thôi, nhưng một khi đã biết,

sẽ nhịn không được muốn nhúng tay, sẽ nhịn không được muốn an bài một

chút.”



Chàng thở dài một tiếng, có sự vô lực với bản thân tiếp

tục nói: “Uhm, ngay cả gia tộc, bệ hạ sẽ an bài thê tử nào đó cho ta, ta vừa nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc của ta, khanh khanh của ta ở đây

vỗ tay tỏ ý vui mừng, rục rịch suy nghĩ tìm đường lui, ta sẽ không khoái hoạt, ta cũng không thích.”



Giọng của chàng thực ôn nhu, thật cẩn thận: “Khanh khanh, nàng nói làm sao bây giờ?”



Giọng của chàng đặc biệt ôn nhu, ngữ khí của chàng đặc biệt mềm nhẹ, nỉ non,

trong sự mềm mại mang theo tính trẻ con, trong ôn nhu mang theo một loại tùy hứng.



Trần Dung vốn có tình cảm cảm thấy chột dạ với chàng, làm sao chịu được ngữ khí, lời lẽ như thế của chàng? Lập tức nàng đỏ

mặt, co rụt người lại, dùng ống tay áo ôm đầu và mặt mình, Trần Dung

buồn bực hét lớn: “Chàng, chàng xách xa ra một ít, còn nữa, đừng gọi ta

là khanh khanh!”



Nói đến đây, Trần Dung quật cường ngẩng đầu

trừng nhìn chàng cảnh cáo: “Vương Thất lang, hiện tại ta là nữ quan đã

xuất gia! Không cho phép chàng gọi ta là khanh khanh!” Tiếng cảnh cáo

vừa mới dứt, Trần Dung đã võ trang bản thân một lần nữa. Lập tức, nàng

nghiêm mặt đứng thẳng.



Vừa muốn vươn tay đẩy Vương Hoằng ra, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó, Ứng Cô ở bên ngoài

thưa bẩm: “Tiên cô, bệ hạ phái người đến đây, nói muốn đón người vào

cung một chuyến.”