Mị Công Khanh

Chương 160 : Vương Hoằng kháng chỉ

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Cảm giác được ánh mắt của chàng, Trần Dung vội vàng né qua.



Nhìn Trần Dung bộ dạng phục tùng liễm mục, dịch vào trong góc xe, Vương

Hoằng tùy tay ôm miệng vết thương, vươn tay kéo một cái thật mạnh ôm

nàng vào trong lòng.



Trần Dung không khỏi ngã vào trong lòng

chàng, khuỷu tay chống sang một bên, cố gắng để không chạm vào miệng vết thương của chàng.



Tức thì, máu chảy như suối! Máu tươi đảo mắt

đã ẩm ướt toàn bộ khăn tay, đảo mắt tựa như suối chảy xuống vạt áo, cũng nhiễm đỏ vạt áo của Trần Dung!



Máu tươi nhiễm đỏ xiêm y màu trắng, tình cảnh kia, muốn bao nhiêu kinh tâm thì có bấy nhiêu.



Trần Dung nhìn, lấy ra khăn tay từ trong lòng, nhẹ nhàng ấn lên.



Nàng cũng không nhìn về phía Vương Hoằng, quát khẽ với hộ vệ bên ngoài: “Dược đâu?”



Năm hộ vệ liếc nhìn Vương Hoằng một cái, cúi đầu tiến lên.



Dưới sự trợ giúp của bọn họ, miệng vết thương của Vương Hoằng rất nhanh đã

được băng bó. Thường phục của chàng cũng được thay đổi.



Đảo mắt, rèm xe lại kéo xuống.



Trần Dung ôm gáy Vương Hoằng, ôn nhu, mềm mại hỏi: “Phu chủ, đau không?”



Giọng nói kéo dài, tình ý vô hạn.



Vương Hoằng vươn tay nâng cằm nàng.



Cũng không chờ động tác của chàng, Trần Dung đã ngước mắt nhìn chàng.



Nàng nhìn chàng, ánh mắt lúng liếng, tình cảm thân thiết không cần phải nói

tới. Trần Dung ôn nhu liếc nhìn chàng rồi cúi đầu, cách qua lớp thường

phục nhẹ nhàng in một nụ hôn lên miệng vết thương của chàng, khẽ nói:

“Rất đau, đúng không?”



Vương Hoằng cũng không trả lời câu hỏi của nàng.



Ngón tay trắng mịn của Trần Dung từ miệng vết thương xẹt qua cằm của chàng,

nàng thở dài một tiếng, đem mặt dán trên mặt chàng, nhẹ nhàng vuốt ve,

nàng học chàng, cắn lên chóp mũi chàng, hơi thở thơm hương: “Lần sau lại có việc này, A Dung nguyện thay lang quân đỡ.”



Lời của nàng từng từ đều ôn nhu.



Ánh mắt của nàng ẩn chứa đưa tình.



Vẻ mặt của nàng vô cùng thân thiết.



Đây vốn là điều Vương Hoằng hy vọng nhìn thấy …… Nhưng giờ phút này lẳng lặng nhìn nàng, chàng lại cảm giác được bất an.



Đúng lúc này, bên ngoài tiếng trống ồn ào náo động.



Trần Dung vội vàng xốc rèm xe lên nhìn ra phía ngoài. Vừa ngẩng đầu, Trần

Dung thu hồi ánh mắt, tự sửa sang lại xiêm y cùng tóc tai tán loạn.



Sau một hồi, nàng hướng Vương Hoằng quyến rũ cười hỏi: “Dung sắc chỉnh tề chưa?”



Vương Hoằng vẫn luôn lẳng lặng nhìn nàng, nghe vậy ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới.



Chàng vươn ngón tay thon dài, như gió xuân khẽ vén tóc mai bên tai nàng rồi

lại lướt đến sau gáy nàng, sau khi vuốt lại tóc tơ cho gọn, chàng nói:

“Chỉnh tề rồi.”



“Đa tạ phu chủ.”



Trần Dung đáp một tiếng, lại vươn tay vén rèm xe, bước xuống dưới.



Cánh tay của nàng bị chế trụ, giọng của Vương Hoằng bay vào trong tai: “A Dung muốn đi đâu?”



Trần Dung ngoái đầu lại nhìn chàng.



Nàng nhìn chàng, mím môi, cười rất thoải mái: “Phu chủ có điều không biết, A Dung xuất thân hàn vi, từ lúc đi về phía nam tới nay, một đường nơm nớp lo sợ, luôn phải nhìn mặt người khác, không dám thả lỏng lúc nào. A

Dung đã đến thành Kiến Khang này khá lâu nhưng cũng vì thân hình diện

mạo của mình mà không dám phóng túng bản thân. Hiện tại tốt rồi, có phu

chủ, sống có người nhớ tới, chết cũng có người nhặt xác. A Dung rốt cục

có thể buông lỏng rồi.”



Nàng bỏ tay chàng xuống, thả người nhảy xuống xe ngựa.



Rèm xe lay động, nàng thản nhiên quay đầu, thi lễ với Vương Hoằng trong xe ngựa, nói: “Phu chủ, A Dung đi dạo.”



Dứt lời, nàng vung ống tay áo, chậm rãi bước về phía tiếng trống kia.



Trần Dung mới đi vài bước, giọng của Vương Hoằng truyền đến từ phía sau: “Trở về.” Giọng nói thư hoãn, nhưng cũng là mệnh lệnh.
Lúc này, tay Trần Dung

đang đặt trên thanh chủy thủ, sau khi nghe thấy Vương Hoằng mở miệng,

nàng liền nghiêng đầu, tùy ý để tóc dài phất qua, ôn nhu, lẳng lặng nhìn chàng.



Tiếng quát của thái giám vừa truyền đến, Trần Dung liền chậm rãi liếc trắng mắt, lười biếng hỏi: “Ngươi gấp cái gì?”



Nàng nhìn lại Vương Hoằng, ngửa đầu, trong tươi cười cất giấu khát vọng nàng không dám thừa nhận: “Cả đời này của ta, khó được có ai che chở như

thế. Thái giám cần gì sốt ruột?”



Thái giám kia sầm mặt xuống,

hắn không dám nhìn Vương Hoằng, chỉ dám trừng mắt với Trần Dung, lập

tức, hắn tiến lên một bước, quát với Trần Dung q: “Lớn mật! Người đâu,

nâng cốc cho đạo cô!”



Thái giám kia ra lệnh một tiếng, hai người tiến lên.



Đúng lúc này, giọng nói lười biếng của Vương Hoằng truyền đến: “Đưa thánh chỉ kia đến đây.”



Câu nói vang lên, thái giám kia ngẩn ra.



Khi hắn còn chưa hiểu ra, một hộ vệ đứng bên cạnh Vương Hoằng đã nhanh

chóng tiến lên. Hắn đi tới, chỉ vài bước đã tới gần tên thái giám kia,

vươn tay giật một cái, thánh chỉ đã rơi khỏi tay thái giám kia.



Tên thái giam giận dữ, hắn vội vàng thét to: “Ngươi, thật to gan. Người đâu, bắt hắn, bắt hắn!”



Tiếng quát the thé của hắn vẫn quanh quẩn không thôi trong sơn cốc, nhưng mà, chờ tới tận khi hộ vệ kia quay trở về bên người Vương Hoằng, cũng không có một ai dám tiến lên.



Thái giám kia giận dữ quay đầu, hắn chỉ nhìn thấy bóng dáng mọi người cúi đầu lui ra phía sau, nao núng không thôi.



Nhìn những người này, thái giám kia mặt trắng bệch, đảo mắt, hắn nghĩ đến

thánh chỉ trong tay đã bị mất, tay chân lại như nhũn ra.



Hộ vệ kia đưa thánh chỉ vào tay của Vương Hoằng.



Vương Hoằng cầm thánh chỉ, nương theo ánh nắng sáng ngời, thoáng nhìn vài

lần, chàng từ từ cuộn thánh chỉ kia lại, sau đó, tao nhã bước xuống xe

ngựa.



Khẽ vung tay áo đi đến trước mặt Trần Dung, Vương Hoằng liếc mắt nhìn nàng một cái, ngón tay thon dài đưa qua.



Trần Dung trừng mắt nhìn.



Nghiêng đầu, Trần Dung ngẩn ngơ nhìn chàng, nhưng sau đó nàng hiểu được, vì thế nàng đặt chủy thủ kia vào lòng bàn tay của chàng.



Thấy thế, Vương Hoằng liền tươi cười.



Chàng vung tay áo dài, đi tới phía tên thái giám kia.



Trủy thủ trong tay chàng hàn quang dày đặc, thái giám cũng không dám làm gì. Hắn trừng mắt nhìn Vương Hoằng, cố gắng áp chế sợ hãi cất giọng sắc

nhọn: “Vương Thất lang, ngươi muốn làm gì? Ngươi dám kháng chỉ sao?”



“Kháng chỉ?”



Vương Hoằng đứng đó, chàng cong môi, thản nhiên nói: “Hóa ra ngươi cũng biết

ta là Vương Thất lang.” Một câu thốt ra, tay phải chàng đưa về phía

trước.



Lúc này, chàng đã đứng ở trước mặt thái giám kia, lúc này, tay phải của chàng đang cầm thanh trủy thủ!



Vì thế, tay áo dài của chàng vừa vung lên, theo lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của chàng, mọi người chỉ nghe thấy “Phập” một tiếng, tiếng trủy thủ đâm vào da thịt truyền đến!



“A –”



Tiếng thét chói tai liên tiếp, bốn phía mọi người đều lui về phía sau, hoảng sợ không thôi!



Máu tươi phun trào ra.



Vương Hoằng không chút để ý lui về phía sau một bước, tránh né máu tươi kia.

Chàng nhíu lại đôi mày thanh tú, giũ giũ ống tay áo: “Biết ta là ai,

cũng dám dùng thánh chỉ giả đến cướp đoạt phụ nhân của ta sao?”



Dứt lời, chàng không chút để ý xoay người, vẫy vẫy ống tay áo, hướng về xe ngựa.



Lúc này, trong cổ họng của thái giám kia máu tươi còn đang trào ra, ngón

tay hắn run rẩy chỉ về phía Vương Hoằng, nhưng một chữ cũng không thể

thốt nên lời.



Lúc này, mọi người ở bốn phía chứng kiến biến cố này đều cả kinh chỉ biết thét chói tai.



Lúc này, Trần Dung nâng đầu, ngơ ngác nhìn Vương Hoằng.



Đang lúc Vương Hoằng đi đến bên người Trần Dung, vươn tay ra với nàng, trong sườn núi lại có một tiếng kêu sắc nhọn truyền đến: “Hoằng Vận Tử tiên

cô ở đâu? Có thánh chỉ –”