Mị Công Khanh
Chương 171 : Khác lạ
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Trần Dung nhìn chằm chằm chữ trên phong thư kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay đầu nói với vài tinh vệ: “Các ngươi đi theo ta.”
“Vâng.”
Tôn diễn thấy nàng để ý như vậy thì cười nói: “A Dung cẩn thận quá.”
Trần Dung vung tay lên, ý bảo xe ngựa đỗ đến bên này, rồi nói với Tôn Diễn:
“Không phải cẩn thận, ngày đó ở Nam Dương đã có người giả danh nghĩa
chàng mời ta xuất môn.”
Tôn Diễn ngẩn ra, hỏi: “Là ai làm?”
Trần Dung lắc lắc đầu, nói: “Không biết.” Dừng một chút, nàng cười nói: “Lúc ấy ta đắc tội cũng chỉ có một nhà Trần Nguyên, hẳn là bọn họ.”
Tôn Diễn cau mày: “Đại sự như thế sao có thể không biết? Đúng rồi, cả nhà
Trần Nguyên kia cũng đến Kiến Khang đúng không? Ngày mai ta đi hỏi một
câu.” Cậu cũng đã gặp qua đám người Trần Nguyên, bọn họ hiện tại vô cùng nghèo túng, với địa vị của Tôn Diễn muốn thăm dò, chỉ cần phái một phó
dịch cũng đủ rồi.
Trần Dung gật đầu. Lúc này xe ngựa của nàng đã tới gần, Trần Dung nhảy lên xe, thấy vậy, Tôn Diễn cũng trèo lên xe
ngựa của mình.
Tay nắm trên càng xe, Tôn Diễn quay đầu nhìn về
phía Trần Dung, nói: “A Dung, tẩu tử kia của muội.” Cậu nói với giọng
nghiêm túc: “Loại người này là tiểu nhân lòng tham không đáy, nếu ả còn
dám chọc giận muội, ta sẽ ra tay khiến cho ả kinh sợ.”
Trần Dung vừa mới ngồi ổn, nghe vậy không khỏi chuyển sang nhìn Tôn Diễn, nàng
chậm rãi nhoẻn miệng cười. Nụ cười này mang theo ấm áp cùng cảm kích
phát ra từ nội tâm, Tôn Diễn ngượng ngùng, cậu xoa xoa cái gáy, thả
người nhảy vào trong xe ngựa.
Hai người rẽ đường rời đi.
Trần Dung đi chưa được trăm bước, đám người Bình ẩu và Thượng tẩu đã đuổi
tới. Từ xa nhìn thấy nàng, chúng phó đều chạy tới kêu lên: “Nữ lang, nữ
lang”
Trần Dung ngẩng đầu, nhìn thấy bọn họ rưng rưng lệ thì không khỏi buồn cười hỏi: “Sao vậy?”
Thượng tẩu vái chào nàng thật sâu, run giọng nói: “Chúc mừng nữ lang.” Lão lại hướng tới phương hướng hoàng cung vái lạy, run giọng nói: “Tạ long ân
của bệ hạ.”
Khi Thượng tẩu hành lễ, đám người Bình ẩu cũng vội vã làm theo.
Trần Dung nhìn gương mặt bọn họ kích động vui vẻ, liếc mắt một cái thấy ánh
mắt ở bốn phía thỉnh thoảng liếc nhìn, vội vàng nói: “Được rồi, trở về
phủ rồi nói sau.”
“Vâng.”
Thấy Thượng tẩu đánh xe ngựa tới gần, Trần Dung khẽ nói: “Tiền tài, tìm cơ hội lấy ra hết đi.”
Thượng tẩu hiểu được, nữ lang nhà mình hiện giờ đã khác, đi đâu cũng phải dùng tiền. Lão vội vàng gật đầu xác nhận.
Lúc này, Bình ẩu ở xe ngựa phía sau gọi: “Nữ lang.”
Trần Dung nhìn về phía bà.
Bình ẩu dựa sát vào nàng, nhỏ giọng nói: “Nữ lang, lang quân cùng tiểu lang
quân tìm tới đây.” Trong khi Trần Dung mở to mắt, bà nhẹ nhàng nói:
“Lang quân đã bỏ ác phụ kia rồi.”
Một câu thốt ra, Trần Dung nở nụ cười.
Bình ẩu vội vàng nhắc nhở: “Nữ lang, nô sợ ác phụ kia sẽ không dễ dàng bỏ qua nên đã an trí lang quân ở trong đạo quan rồi.”
Trần Dung nghe vậy, cười lạnh lùng, nói với vẻ vô tình: “Cũng chỉ là kẻ vô
lại, có gì đáng sợ chứ?” Cho tới bây giờ nàng cũng không phải người
thích gây chuyện thị phi, ác phụ kia mà an phận thì thôi, nếu dám can
đảm náo loạn, xem ả có mấy cái mạng.
Bình ẩu khoái hoạt đáp: “Đúng vậy, nữ lang nhà ta là loại người nào chứ, sẽ không sợ ả đâu.”
Bà nói tới đây lại thỏa mãn nhìn Trần Dung, thầm nghĩ: Nữ lang được bệ hạ
coi trọng, chẳng những ban thưởng điền sản thôn trang, thậm chí còn cho
phép thân là đạo cô mà có thể nuôi dưỡng mĩ thiếu niên…… Chẳng phải là
nữ lang có thể có hậu thế để kế thừa tài phú sao?
Nữ lang sẽ có
hậu thế của mình, đối với hạ nhân như Bình ẩu mà nói, đó là việc cực kỳ
tốt đẹp. Trong suy nghĩ của bọn họ, trên đời này, phu chủ không thể đáng tin bằng con cái, nữ lang chỉ cần có con bàng thân dưỡng lão, nàng có
gả đi hay không, có trượng phu hay không thì có gì liên quan?
Vừa thốt ra một chữ, chàng tao nhã vươn tay với nàng, nói với giọng ôn nhu chi cực, tựa như nỉ non: “Đến đây, cùng ta du ngoạn.”
Trần Dung do dự một chút, vẫn đặt tay vào lòng bàn tay chàng.
Ngón tay mềm mại vừa vươn ra, chàng nhẹ nhàng nắm lại. Da thịt ấm áp chạm vào nhau, chàng kéo nhẹ một cái.
Trần Dung dựa theo đó nhảy sang thuyền của chàng.
Nàng vừa đứng vững, chàng đã buông tay nàng ra, quay đầu nhìn ngọn núi phía xa, khẽ nói: “Thỉnh khanh chèo thuyền cho ta.”
Trần Dung cúi đầu, xoay người cầm lấy sào trúc.
Sào trúc vừa cắm xuống đẩy ra, thuyền như tên bắn lao vọt ra, trong ánh
trăng sáng như bạc, từng chuỗi bọt nước bắn lên tung tóe.
Chèo
được một lát, Trần Dung nhìn về phía chàng. Dường như biết nàng đang
nhìn mình, chàng nhẹ giọng nói: “A Dung, có muốn nghe thổi sáo không?”
Không đợi nàng trả lời, chàng lấy ra sáo ngọc từ trong tay áo, đặt bên môi thổi lên.
Tiếng sáo lưu chuyển.
Trần Dung cúi đầu, nhìn mảnh vụn trăng sáng trong nước, cùng ảnh ngược của
hai người, mỗi khi sào trúc vừa cắm xuống thì khiến ba ảnh ngược đó vỡ
ra, sau đó, lại khép lại, rồi lại vỡ ra.
Giờ khắc này, trong trời đất chỉ có tiếng sáo như mặt nước thản nhiên mà đến.
Không biết hôm nay là ngày gì.
Dần dần, tiếng sáo dừng lại.
Lúc này, thuyền con đã đến giữa sông. Trần Dung ngẩng đầu, nàng nhìn thân
hình kỳ tú đưa lưng về phía mình, cắn môi, thấp giọng nói: “Sao không
thấy hạ nhân của chàng đâu?”
Không ai trả lời.
Trần Dung cúi đầu xuống, nàng chuyên tâm chèo thuyền. Lúc này, thuyền dần dần
trôi vào trong núi, nghe hai bên núi rừng truyền tiếng côn trùng kêu rả
rích, Trần Dung khẽ nói: “Bệ hạ, bệ hạ hỏi ta.”
Nàng cúi đầu,
chậm rãi cười, nhẹ giọng nói: “Hắn nói, nhiều người nhắc với hắn về hôn
sự của chàng.” Dừng một chút, nàng lại tự cười: “Hắn còn nói với ta, có
muốn lập một thánh chỉ không, hắn chỉ cần vung bút một cái, ấn dấu ngọc
tỷ, sẽ biến ta trở thành phụ nhân của Vương gia chàng.”
“Ta đã cự tuyệt rồi.”
Trần Dung ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt sáng ngời, tươi cười thanh triệt mà
không mang theo sự hối hận: “Ta nói, ngay cả gả đi, ta cũng không ngồi
được ở vị trí kia.”
Trong ánh mắt sáng trong, chuyên chú của
nàng, mĩ thiếu niên đặt sáo ngọc bên môi, giống như thần tiên nơi thế
ngoại từ từ quay đầu lại.
Trong bóng đêm, hai mắt chàng sáng ngời, tựa như ngân hà trên trời cao.
Chàng nhìn nàng. Dần dần, chàng nở nụ cười tươi tắn.
Nụ cười này tựa như một cơn gió xuân, đem nỗi cô đơn, ưu thương, toàn bộ trở thành hư không.
Ngón tay khẽ cong lại, sáo ngọc cất vào tay áo, Vương Hoằng ôn nhu nhìn Trần Dung, giọng nói mềm mại như nước: “Ta biết.”
Chàng mỉm cười nhìn nàng, áo trắng phất phơ, giống như sắp bay lên: “Sau khi
nàng thụ phong (được vua phong tước) chưa đến một canh giờ, bệ hạ lại hạ một thánh chỉ.”
Trần Dung trợn to hai mắt.
Trong ánh
mắt tò mò, bất an của nàng, Vương Hoằng híp đôi mắt, tựa như vầng trăng
non: “Hắn thưởng ba mĩ thiếu niên, muốn tặng cho nàng.”
Lúc này
Trần Dung mở to hai mắt, giọng nói thanh nhuận như nước suối, xen lẫn
trong nước sông vô cùng êm tai vang lên: “Nhưng mà chưa được đưa đến……
Ta đã điều tới cho công chúa Thanh Lâm rồi.”