Mị Công Khanh

Chương 208 : Kết cục

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Trong ánh mắt ôn nhu của Vương Hoằng, Trần Dung lại gật đầu, khẽ nói: “Có từng nằm mơ.”



“Trong mơ nàng có vui mừng không?”



Trần Dung rơi lệ, nức nở nói: “Vui mừng, sao có thể không vui chứ?”



Vương Hoằng thoải mái cất tiếng cười to. Chàng cúi đầu cọ cọ lên tóc Trần Dung, vẻ đắc ý trên mặt không thể che giấu.



Dũ Chí trừng mắt nhìn hai người, chậc chậc liên thanh, thở dài: “Xem đi

xem đi, vì thấy phụ nhân này vui vẻ mà cũng không biết bản thân đang ở

nơi nào …… Theo ta thấy tiểu tử này cố ý nói cái gì thân vô nhị phụ, vì

thời khắc vui thích này mà thôi.”



Hắn lắc đầu cảm khái:

“Năm đó Chu U vương vì nụ cười của mỹ nhân mà không tiếc gió lửa diễn

chư hầu, hiện nay Vương Thất lang vì một giọt lệ của mỹ nhân, ngay cả

thân vô nhị phụ cũng thốt ra. Đều là người hoang đường mà.”



Hoàn Cửu lang cũng đi theo liên tục lắc đầu, vẻ mặt hắn có vẻ nghiêm túc:

“Khó trách thế nhân đều nói, một thiếu niên mê muội vì nữ sắc đều sẽ làm việc hoang đường, hôm nay mới biết, cổ nhân nói có bao giờ sai.”



Lời này vừa vang lên, Lan Chi cười ha hả, vui vẻ nói: “Nghe khẩu khí của Cửu lang, ngươi không còn là thiếu niên nữa sao?”



Hoàn Cửu lang ngẩn ra, đảo mắt cũng theo hắn cười ha hả.



Tịch dương nhạt dần, tiếng đàn cũng nhỏ đi.



Nhảy xuống thuyền con, Trần Dung và Vương Hoằng ngồi trên xe ngựa, rời khỏi trời xanh nước biếc này.



Trần Dung nằm trong lòng Vương Hoằng, không biết vì sao, nước mắt nàng vẫn

rơi đều…… Kinh hỉ mà nằm mơ cũng không thể có này hoàn toàn khiến nàng

cảm động, khiến nàng ngây người. Giờ khắc này, Trần Dung cảm thấy ông

trời đã quá yêu thương mình. Rõ ràng là trộm lại được sinh mệnh, vậy mà

còn để nàng gặp gỡ một người yêu nàng đến thế, mà quan trọng hơn là,

người này cũng là người mà nàng yêu đến tận xương tủy.



Trong cuộc sống, còn có hanh phúc nào lớn hơn thế này nữa?



Vương Hoằng ôm nàng, cúi đầu mỉm cười, tràn ngập đắc ý, còn có thỏa mãn.



Sau khi xe ngựa đi qua quan đạo, từng đợt tiếng ồn ào bắt đầu lọt vào tai.

Bắt đầu Trần Dung còn vô tâm chú ý, sau đó, nàng vô ý xem xét, không

khỏi ngạc nhiên hỏi: “Đây là đi đâu?” Phương hướng này, rõ ràng không

phải đi đến Kiến Khang.



Vương Hoằng khẽ cười nói: “Đoàn xe chờ ở phía trước. Ta sẽ quy ẩn.”



Trần Dung biết, hóa ra lúc này sẽ rời khỏi thành Kiến Khang.



Nàng quay đầu lại, nhìn phương hướng của thành Kiến Khang, thì thào nói: “Hoàng thất nơi đó?”



Vương Hoằng rũ mắt, thản nhiên nói: “Gia tộc Thái Hậu ra tay làm không ít

chuyện ác, ngay cả bản thân bà ta cũng có hành vi không đúng. Ta dùng

tin tức này để đổi lại sự an bình cho nàng.” Chàng mỉm cười nhìn Trần

Dung: “Hiện tại A Dung có bị bắt vào hoàng cung, cũng sẽ có người lặng


Đám người Trần gia Đại huynh cũng vội vàng đi lên đón. Sau khi gặp qua Trần Dung, Trần gia Đại huynh xoay người, hướng tới Vương Hoằng vái chào

thật sâu. Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Dung, lau nước mắt nói: “A Dung, mấy ngày trước ta đã tự tay giết chết độc phụ kia.”



Một bên Bình ẩu tiếp lời nói: “May có Thất lang, độc phụ kia bị Thất lang

bắt giữ. Nữ lang có biết độc phụ kia nói gì không? Ả mắng chửi Đại huynh của người, nói cái gì ả vốn đã thân mật với một tộc huynh trước khi Đại huynh người còn chưa đến, nếu không phải do tộc huynh kia đột nhiên

không gửi thư từ, ả cũng sẽ không gả cho Đại huynh của người. Ả còn nói, sớm biết như thế, ả nghe theo tộc huynh kia dùng thạch tín độc chết

huynh trưởng người. Đúng rồi, hồi trước khi ở thành Kiến Khang, Thất

lang đã mời Nguyên đại phu tới khám bệnh cho Đại huynh. Nguyên đại phu

nói, Đại huynh của người không có bệnh tật gì, tĩnh dưỡng cho tốt thì

sống thêm mấy chục năm cũng không có vấn đề. Còn nữa……”



Trong lúc Bình ẩu thao thao bất tuyệt, gương mặt Trần Dung đỏ bừng, cắn răng quát khẽ ngắt lời bà: “Tộc huynh ả tên gọi là gì?”



Kiếp trước, trong vòng mấy ngày nữa sẽ truyền đến tin tức Đại huynh của nàng lìa đời. Hóa ra, không phải Đại huynh nàng nhiễm bệnh chết, mà là bị

người ta độc chết, dù thế nào nàng cũng phải báo thù.



Đám

người Bình ẩu nhìn thấy Trần Dung phẫn nộ, đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt

lại nở nụ cười. Bình ẩu lanh mồm lanh miệng, vội vàng kêu lên: “Nữ lang

không cần tức giận, việc này Thất lang đã sớm biết được. Gian phu cùng

hai huynh đệ của độc phụ kia đã bị Thất lang giết rồi. Người không biết

đâu, khi độc phụ kia nhìn thấy ba cái đầu người thì đã hóa điên ngay tại chỗ.”



Tuy rằng Bình ẩu cười, nhưng khi nói đến ba cái đầu người thì trên mặt vẫn lộ ra sắc mặt không đành lòng.



Trần Dung lại vui mừng, nàng si ngốc nhìn bóng dáng Thất lang trò chuyện với một kẻ sĩ, khẽ nói: “Chàng làm việc đều không lộ ra chút sơ hở nào.”

Trong giọng nói tràn ngập đắc ý cùng ái mộ.



Đúng lúc này,

Vương Hoằng đang cười nói cũng cũng quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời tươi cười, nụ cười này tựa như tất cả hoa trong đình

viện đồng thời nở rộ khi xuân sang.



***



Giờ

khắc này, Nhiễm Mẫn ở thành Lạc Dương đang lui ra khỏi giường bệnh của

Thạch Hổ. Y vừa bước ra, bọn tử tôn của Thạch Hổ đã vây quanh, hiến ân

cần với bộ hạ có thực quyền, uy vọng, được sĩ tốt kính yêu này.



Sau khi hàn huyên với bọn họ vài câu, Nhiễm Mẫn nhanh chóng rời đi. Y bước

đến trước hỏa long mã, vừa muốn xoay người lên ngựa, lại không biết nghĩ tới cái gì, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía nam.



Phương

hướng kia, một phụ nhân với khuôn mặt diễm lệ như ẩn như hiện, Nhiễm Mẫn đã cảm giác không thể thở nổi. Cắn răng, y xoay người lên ngựa, trong

tiếng vó ngựa dồn dập, y oán hận thầm nghĩ: Hồ nô chưa diệt, chí lớn

chưa thành, đường đường là đại trượng phu, sao lại có thái độ của nữ nhi như thế? Nhiễm Mẫn, đại trượng phu nhấc lên được thì buông xuống được,

phụ nhân vô tình kia, ngươi không thể ra tay giết nàng thì quên nàng đi, từ giờ trở đi, ngươi không thể nghĩ về nàng nữa.



Nghĩ đến

đây, hai chân y kẹp chặt, lớn tiếng quát: “Giá –” Vó ngựa tung bay, chở y chạy về phía thái dương sắp lặn. Lúc này đúng là lúc mặt trời lặn về

phía tây, ánh đỏ chiếu rọi đầy trời, phủ lên một thân người ngựa. Trong

phút chốc, Nhiễm Mẫn ngồi trên lưng ngựa uy nghi thiên thành, trên đỉnh

đầu có một vòng kim quang, phảng phất giống như đế vương.