Mị Công Khanh

Chương 210 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Y đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng còn có vẻ buồn ngủ, có chút hoảng sợ

bước xuống từ trên tảng đá. Nhìn thấy vẻ mặt nàng như thế, vui sướng

cùng khát vọng khi gặp lại hoàn toàn tan biến, y hỏi với giọng lạnh lẽo

trầm thấp: “Không dám nhìn ta ư?”



Phụ nhân khiến y nằm mơ cũng

không bình an đột nhiên khẽ mỉm cười, nàng hỏi ngược lại: “Trần Vi đâu?

Tướng quân đến đây sao không mang theo nàng ta?”



“Trần Vi?”



Nhiễm Mẫn quả thực cảm thấy không thể nói lý, Trần thị A Dung này để ý Trần Vi làm cái gì? Chỉ là một thiếp thất mà thôi.



Y cố nhịn sự khó hiểu, cũng chịu đựng nhục nhã do Trần thị A Dung không

hề biết xấu hổ này gây ra cất giọng hỏi: “Vì sao nàng lại xuất gia?”



Chỉ là một câu hỏi tầm thường, nàng lại nở nụ cười. Nàng cười rất vui vẻ, trong ánh mắt mang theo trào phúng lạnh lẽo.



Khi y không thể áp chế nổi lửa giận trong lòng, Trần Dung dùng ống tay áo

lau nước mắt, nói: “Tích lũy hai kiếp…… Rốt cục đã được thư thái.”



Y không để ý tới những lời này của nàng chỉ hỏi: “Nàng cười cái gì?” Khi y hỏi câu này, lửa giận đã thiêu đốt trong lồng ngực.



Lại một lần nữa, nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta hận Trần Vi.”



Nàng nói, nàng và Trần Vi không thể đội trời chung! Y nạp Trần Vi làm thiếp, cho nên, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không dính líu gì với y nữa!



Cũng giống như lần trước, lúc này, Nhiễm Mẫn vẫn bị Trần Dung chọc giận,

trong chốc lát, y thật sự muốn tự tay bóp chết nữ nhân không biết sống

chết, không biết cảm động này.



Cuối cùng, nhìn bóng dáng nàng

thản nhiên rời đi, Nhiễm Mẫn cất tiếng cuồng tiếu. Nữ nhân này khiến cho y từ Lạc Dương đuổi tới Kiến Khang, làm cho y đường đường là đại tướng

quân mà luôn phải bận lòng, nữ nhân này rõ ràng đã đồng ý hôn ước với y, nhưng với Vương Thất lang kia, nàng lại tìm mọi cách che chở, bảo vệ

hắn trước mặt mình.



Khi nào thì, y trở thành kẻ nực cười đến vậy? Vì một nữ nhân mà mất hết mặt mũi, chỉ nhận lấy mọi nhục nhã!



Nhiễm Mẫn trở về một mình. Khi đến đạo quan này, y mang theo Trần Vi.



Trở lại sân viện của Tôn Diễn, Nhiễm Mẫn luyện múa thương chừng năm canh

giờ. Trong lòng y có vô số lửa giận, không thể phát tiết cũng không thể
còn phải sớm chiều ở chung tranh đấu với người có địa vị thê tử?



Thê tử mới cưới kia nói ra lời này rõ ràng muốn giữ Trần thị A Dung ở bên

cạnh để nhục nhã tra tấn nàng. Mà bản thân không hề nhận ra, còn tưởng

rằng nàng ta là người phúc hậu sao?



Sao bản thân có thể ngu xuân tới mức đó chứ?



Không, mọi chuyện đều không phải là sự thật!



Làm sao y có thể cưới Trần Dung mà không hề quý trọng nàng? Nữ nhân này,

một khi đã yêu thương ai tất nhiên sẽ dốc hết tâm tư, trong thế gian

này, y có thể gặp được một nữ nhân như vậy, làm sao có thể không quý

trọng nàng chứ?



Đây đúng là một giấc mộng kỳ quái!



Nhiễm Mẫn lắc đầu, im lặng cất bước đi ra ngoài.



Bước đi không mục đích sau một lúc lâu, bầu trời dần dần trở nên sáng ngời.



Lúc này, tiếng gõ mõ niệm kinh kinh động đến y.



Quay đầu lại, nhìn thấy một cái đầu bóng loáng, Nhiễm Mẫn nhíu mày, y đã sớm nghe nói qua, gần mười mấy năm nay, có một vị tăng nhân từ Thiên Trúc

đến, tuyên truyền ‘Phật’ mà bọn họ tôn thờ, còn giảng giải nhiều điều,

chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã giành được sự chú ý của không ít người.



Khi Nhiễm Mẫn nhìn lại, người kia cũng phát hiện ra y.



Hòa thượng thốt ra một tiếng, “A di đà Phật!” Rồi hỏi: “Thí chủ có tâm sự sao?”



Nhiễm Mẫn liếc nhìn hòa thượng một cái, từ từ hỏi: “Nếu một người liên tục

nằm mơ một cảnh tượng chưa từng trải qua, còn vô cùng chân thật, thì đó

là tại sao?”



“A di đà Phật!” Hòa thượng chắp hai tay tạo thành

chữ thập, nói: “Sống có luân hồi, người có kiếp trước kiếp sau. Xem ra

thí chủ nằm mơ thấy chuyện ở kiếp trước rồi!”



Mơ thấy chuyện ở kiếp trước!