Mị Công Khanh

Chương 222 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Vào đêm.



Hiện giờ cũng sắp đến mùa hạ, phải tới nửa đêm về sáng

trăng mới ló ra. Giờ phút này trong núi rừng chỉ có một gian phủ đệ,

trong phủ đèn đuốc sáng ngời, giống như một vòng trăng sáng dưới nhân

gian.



Ngồi ở trên bình đài, Tạ Uyển và Vương Khối luôn luôn chờ

trăng ló ra. Các nàng nghĩ rằng thanh phong minh nguyệt, sơn thâm rừng

rậm, có một mỹ nam mặc áo trắng như tuyết, tiếng đàn bay lượn, đó thật

sự là tiên cảnh chốn nhân gian.



Đáng tiếc, các nàng vẫn chờ đợi

mà trăng sáng dù thế nào cũng không chịu đi ra, mà mĩ nam mặc áo trăng

kia cũng không hề gặp các nàng, dường như chàng không hề ý thức được

rằng trong phủ nhà mình có khách đến.



May mắn, hiện tại là mùa

xuân, mặc dù rừng cây xanh um tươi tốt, nhưng cũng không có ruồi muỗi.

Ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng hổ gầm sói tru, nhìn hộ vệ cao lớn cách

đó không xa, còn có phủ đệ đèn đuốc sáng trưng phía sau nên các nàng

cũng không sợ hãi.



Vương Khối nhìn về phía Tạ Uyển, thấy nàng ta buồn bực, ngẫm nghĩ, dựa sát vào một chút, nhỏ giọng khuyên nhủ: “A

Uyển, mặc dù Thất thúc của ta rất tốt nhưng Trần thị A Dung kia vẫn được sủng ái. Ta thấy lời đồn đãi rằng bọn họ bất hòa chắc có sai lầm rồi.”

Dừng một chút, nàng ta nói với vẻ hơi ngượng ngùng: “Hay tỷ buông tay

đi.”



Lúc này Tạ Uyển theo nàng ta đến chỗ này, tuy rằng tự bản

thân Tạ Uyển chủ động, tự nguyện nhưng Vương Khối vẫn chưa từng ngăn

cản, thậm chí còn rất đồng ý. Hiện tại người đến đây rồi, tin tức cũng

được truyền bá, nàng ta lại khuyên Tạ Uyển buông bỏ chủ ý, thật sự hơi

vô trách nhiệm.



Tạ Uyển cúi đầu, sau khi tắm trong ôn tuyền thay quần áo, nàng mặc bộ quần áo màu trắng, nhìn kỹ, tuy rằng đây là nữ

phục, nhưng hình thức có chút tương tự với bào phục của Vương Hoằng.



Điều này đúng là ẩn hàm nhiều ý nghĩa. Nàng ta là một nữ lang, không có khả

năng, cũng không thể chủ động nói với một lang quân đã có thê tử, ta

thích chàng, chàng bỏ thê tử cưới ta đi. Vì thế, nàng ta mặc cùng bộ bào phục với chàng, thông qua nó để nói cho chàng biết sự ái mộ của mình

đến cỡ nào.


Nhìn bóng dáng nó chạy xa, Vương Khối ngẩn ngơ thật lâu, đột nhiên thấp

giọng nói: “A Uyển, chúng ta vẫn nên trở về đi. Chỉ ở đây cùng lắm ba

ngày thôi, chúng ta trở về đi.”



Nàng ta quay đầu nhìn về phía Tạ Uyển, nói với vẻ mặt mất hứng: “Ta là đích nữ của Lang Gia Vương thị,

thật sự không chịu nổi bị một đứa trẻ ranh quát tháo như thế!” Không chỉ như vậy, cộng thêm lời lẽ châm chọc ngầm của Vương Hiên kia, còn có

thái độ khinh thường của Thất thúc nữa.



Nàng ta cũng là thiên chi kiều nữ, cần gì phải chịu đựng cơn giận không đâu này?



Mặt Tạ Uyển trắng bệch, nàng ta cúi đầu, cắn môi không nói được một lời,

qua hồi lâu, nàng mới khàn khàn nói: “Ba ngày, trong vòng ba ngày ta sẽ

gặp chàng một lần. Nếu vẫn như cũ, chúng ta trở về.”



Vương Khối gật đầu.



Nói tới Vương Túc lao ra ngoài chưa tới ba mươi bước thì vội dừng lại. Ở

chỗ tối đen phía trước có một đồng tử khác đi ra, hỏi: “Như thế nào?”



Vương Túc chắp tay sau lưng làm ra vẻ đi thong thả hai bước, nói: “Hết thảy như Đại huynh đã nói.”



Mới nói đến nơi đây, nó ngẩng mặt lên, thất vọng hỏi: “Đêm nay chúng ta có cần giả sói đi dọa các nàng ta không?”



Vương Lăng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cần.”



Vương Túc nghiêng đầu, nói với vẻ nghiêm túc: “Đừng để cho phụ thân biết là được.”



Mới nói ra mấy từ, một giọng nói thanh nhuận mang theo nghi hoặc truyền

đến: “Chuyện gì mà không cho ta biết được?” Chính là Vương Hoằng mặc

quần áo trắng phất phơ trong gió đêm, mang theo người hầu đi đến.



Chàng cúi đầu, nhìn chằm chằm bộ dạng lén lút của hai hài tử, mày nhíu lại,

vẫy tay gọi một hạ nhân đến: “Vừa rồi hai vị tiểu lang đi đâu?”



Hạ nhân cung kính trả lời: “Đến chỗ của hai nữ lang.”



Vương Hoằng mặt nhăn mày nhó, chàng nhìn hai bóng dáng nho nhỏ chăm chú, từ

từ nói: “Mang theo bọn nó.” Chàng chậm rãi đi về phía chỗ bình đài.