Mị Công Khanh

Chương 232 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Đoàn xe quanh co khúc khuỷu tới gần.



Trong nháy mắt, Vương Hoằng mặc áo bào trắng dẫn đầu xuất hiện. Ở phía sau chàng là các hộ vệ, tiếp đó là mấy chiếc xe ngựa. Mấy chiếc xe ngựa kia cách hơi xa, lắng nghe

thì dường như người ở bên trong đang tranh cãi ầm ĩ vui vẻ.



Nhìn nam tử như trăng sáng, không nhiễm chút bụi trần, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, âm thầm nuốt nước miếng.



Vương công ra nghênh đón, hắn còn chưa mở miệng, một danh sĩ đã lớn tiếng kêu lên: “Thất lang, nhi tử mỹ mạo kia của huynh đâu?”



Hai chữ mỹ mạo vừa thốt ra, khóe miệng Vương Hoằng giật giật.



Chàng thầm than một tiếng, nghĩ ngợi: Dù thế nào, vẫn nên nhìn thấy người đã.



Chàng vừa định vẫy tay, một giọng nói yêu kiều truyền đến, ngay sau đó, một

nữ lang si ngốc kêu lên: “Từ biệt hơn mười năm, phong thái của Thất lang càng hơn ngày xưa.”



Vương Hoằng liếc nhìn nữ lang này một cái,

chàng chưa mở miệng, một thiếu niên khác đã cười nói: “Từ biệt hơn mười

năm? Không biết năm nay nữ lang bao nhiêu tuổi rồi?”



Lời vừa dứt, tiếng cười vang lên.



Lúc này, người của gia tộc khác thấy Vương Hoằng xuống xe ngựa thì đều vây quanh.



Dũ Chí đã một năm không gặp Vương Hoằng, cười hì hì đẩy mọi người ra xông

đến, reo lên: “Tiểu tử ngươi đúng là đến đây sao? A ha ha, lúc này đoàn

người đang chuẩn bị lễ vật cho cả nhà ngươi đó.”



Hắn chỉ về phía hai nhà Cao Trần, nhếch miệng cười rõ khờ: “Hai nhà này đã chuẩn bị đưa nữ nhi đến, chuẩn bị cho làm lão bà cho nhi tử mỹ mạo kia của ngươi.”



Sau đó, hắn lại chỉ về phía thái giám đang thất thểu chạy tới, dắt cổ họng

nói: “Còn đây là bệ hạ cùng Thái Hậu phái tới, thấy được không? Đây đều

là mỹ nhân đó nha, bệ hạ sợ ngươi nhìn mãi Trần thị A Dung thấy chán

mắt, nên cho ngươi giải khát đỡ thèm!”



Giọng của Dũ Chí vang dội vô cùng, nói năng lại không kiêng nể gì, cứ thế vạch rõ ý đồ của mọi

người. Lập tức, người của Cao gia, Trần gia và hoàng gia đều sững sờ

ngay tại chỗ, gương mặt lúc xanh lúc đỏ.


Dũ Chí phục hồi tinh thần mang vẻ mặt thương hại nhìn Vương Hoằng, nói:

“Trách không được Thất lang ngươi chưa bao giờ mang bọn nó xuất môn……

Ai, cần phải duy trì phong phạm thần tiên của ngươi, điều ấy là cần

thiết!”



Dũ chí cười nhạo không thôi, người bên cạnh cũng không bình thản được như hắn. Một đám vẫn ngơ ngác nhìn tình cảnh này.



Một hồi lâu, một nữ lang đột nhiên thét to: “A — đồng tử đẹp quá.”



Lời của nữ lang này khiến bừng tỉnh lại. Bọn họ đồng thời đánh giá hai hài

tử, càng nhìn càng thích, càng nhìn lại càng thấy không đủ.



Một nam tử trung niên thở dài: “Đồng tử mỹ mạo thế này, nghĩ đến, trong thiên hạ rốt cuộc vô ra này hữu giả!”



Người còn lại gật đầu nói: “Qua mấy năm nữa, không biết sẽ khuynh đảo bao nhiêu thế nhân!”



Lời của hắn vừa thốt ra thì ngay lập tức lại im bặt.



Không chỉ là hắn, tất cả mọi người đều ngây dại.



Một đám quay đầu, không chuyển mắt nhìn xung quanh.



Vương Hoằng không cần quay đầu cũng biết bọn họ đang nhìn cái gì, cơ bắp trên mặt co giật, đột nhiên chàng quát lạnh: “Vương Hiên, đội đấu lạp lên!”



Giọng nói trong trẻo của Vương Hiên từ phía sau truyền đến: “Vâng.”



Sau đó, Vương Hoằng gỡ hai tiểu tử kia xuống, đặt bọn nó xuống đất, ra lệnh với giọng lạnh như băng: “Nhốt hai hỗn tiểu tử này vào trong xe ngựa!”



“Vâng.”



Hai hộ vệ đi ra, mỗi người bế một đứa vào trong xe ngựa.



Vương Hoằng nhìn mọi người đã khôi phục thần trí, không khí rốt cục cũng đã trở lại bình thường, quát: “Vào thành đi.”



Một lời thốt ra, xe ngựa khởi động.



Mãi cho đến khi vào thành, bốn phía mới khôi phục sự huyên náo như thường.