Mị Công Khanh

Chương 234 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Lời của Vương Hiên vừa thốt ra, nhìn thấy Tạ Hạc Đình thành công bị mình đâm một mũi thương ngay tại đương trường, gương mặt tuấn mỹ ngày càng

tái xanh thì thiếu niên vui vẻ cười ha hả.



Vừa cười, cậu vừa

liếc nhìn Tạ Hạc Đình, nói với vẻ thất vọng: “Hay đó chỉ là lời nói

giỡn. Tạ lang nổi danh phong lưu đã lâu, không ngờ lại là người nhát gan như thế.”



Dứt lời, cậu cũng không quản mọi người có tin hay là không, vung ống tay áo, ngông nghênh nhảy lên xe ngựa.



Đến khi xe ngựa chạy đi, mọi người đang ngẩn ngơ lúc này mới tỉnh táo lại.



Vô số nữ lang nhìn xe ngựa của Vương Hiên, cất giọng kêu lên: “Tiểu lang tiểu lang, vừa rồi chàng nói thật hay nói đùa vậy?”



“Tiểu lang có phong thái như thế, nếu chỉ thích nam sắc thì ta còn chờ đợi làm gì nữa?”



Nhưng tiếng thét chói tai hay hoa quả đều không thể chạm đến người Vương Hiên.



Nhóm hộ vệ của Lang Gia Vương thị đã tiến lên, hộ tống xe ngựa bọn họ đến cửa phủ.



Kẹt một tiếng, cửa sắt nhiều năm chưa từng mở dần dần được đẩy ra, đón xe ngựa của Vương Hoằng vào cửa phủ.



Đây chính là Lang Gia Vương thị.



Trần Dung đánh giá, trông thấy cảnh sắc tím hồng phấn lục tiên diễm cách đó

không xa. Nơi đó, là nhóm nữ quyến của Lang Gia Vương thị, trong mắt thế nhân, các nàng ta còn tôn quý hơn cả hoàng hậu và Thái Hậu, nhưng đối

với Trần Dung, các nàng còn mạnh mẽ đáng sợ hơn so với mãnh thú hồng

thủy.



Ngay khi Trần Dung không tự chủ mà run tay, Vương Hiên nắm chặt tay mẫu thân nói: “Cứ đi theo con.” Cậu nhìn mẫu thân, nói với

giọng nghiêm túc: “Phụ thân là danh sĩ, nhi tử cũng không hiếm lạ những

người này, mẫu thân, người không cần giao tiếp với các nàng, cứ đi theo

con thôi.”



Khi Vương Hiên an ủi Trần Dung, xe ngựa đã ngừng lại. Hai bóng người nhảy xuống xe ngựa, vọt tới trước xe ngựa của Trần Dung.



Nhìn thấy hai đồng tử giống như môn thần, nghiêm trang canh giữ ở hai bên xe ngựa Trần Dung, một thiếu phụ có khí chất xuất chúng, tư thái cao quý

do được rèn luyện hàng ngày đi tới.



Thiếu phụ là người nổi danh

trong Lang Gia Vương thị, tuy là phụ nhân nhưng không hề thua kém trượng phu về văn tài trí tuệ, là tài nữ đệ nhất thời nay.


“Đúng đúng, hiện tại phụ thân nên đi với chúng con.”



Trong tiếng líu lo, Vương Hoằng liên tiếp xoa thái dương bị kéo đến bên cạnh Trần Dung.



Không đợi chàng mở miệng, Trần Dung đã cười khổ: “Ta bộc lộ bản thân nhát gan rõ ràng như vậy sao? Chàng xem mọi người đều đang nhìn ta kìa.”



Vương Hoằng lắc đầu, thấp giọng nói: “Bọn nó vừa vào phủ thì đã làm như vậy,

chính là tạo khí thế cho nàng…… A Dung, từ xưa đến nay nàng đã nói với

bọn nó cái gì vậy? Tại sao bọn nó phòng bị đám phụ nhân này tựa như hổ

sói vậy?”



Trần Dung ngẩn ra, không khỏi suy nghĩ lại.



Người một nhà vừa nói vừa đi về phía trước, bọn họ đi về phía sân viện của tộc trưởng.



Nhìn ba nhi tử đi đằng trước đằng sau, một tiếng khóc thút thít thỉnh thoảng truyền đến: “Ba nhi tử như phấn như ngọc vậy mà lại bị phụ nhân tục mị

này giáo dục thành loại người cố chấp nông cạn!”



“Bái kiến tộc trưởng, quỳ gặp tổ tông, phụ nhân này ngay cả dòng họ đều quăng bỏ thì sao xứng chứ?”



“Thôi thôi, đừng nói chuyện này nữa. Thất lang cũng không có ý rời núi, đừng vội khiến bọn họ trở về.”



“Phi! Đều là do tiện phụ kia, khiến nam nhi tốt đều trở thành hạng người luồn cúi.”



Ba nhi tử cố chấp bảo vệ Trần Dung quả thật rất chói mắt, không phù hợp

với suy nghĩ của mọi người. Tuy rằng triều đại coi trọng chữ hiếu nhưng

con cái chưa bao giờ cố chấp xen vào việc của phụ thân.



Vương

Thất lang luôn là người thích làm theo ý mình nhưng mọi người thật không ngờ, ngay cả ba nhi tử của chàng cũng là như vậy. Điều này khiến cho

mấy người muốn tâm sự, muốn thăm dò, muốn kết thân với chàng đều không

thể mở miệng.



Đương nhiên, cũng là vì Vương Thất lang không thèm để ý. Nghĩ đến với tính cách của chàng, nếu chàng quản giáo nghiêm

khắc, nếu răn dạy bọn nó một chút, bọn nó cũng sẽ không biết nặng nhẹ

như thế.



Trong khoảng thời gian ngắn, trưởng bối vốn không định

thừa nhận thân phận của Trần Dung, định các loại thủ đoạn, buộc Trần

Dung phải thỏa hiệp thì đều hai mặt nhìn nhau, không thể nói gì được.