Mị Công Khanh

Chương 245 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Trần Dung ngửa đầu nhìn con, thấy cậu đứng trước mặt người nhà vẫn đeo

mặt nạ, thần thái hồn nhiên đã quên mất hiện giờ cậu không hề bộc lộ

khuôn mặt thật. Xem ra, cậu mang mặt nạ này cũng khá lâu rồi.



Nghĩ đến đây, Trần Dung không khỏi nhủ thầm: Lúc trước Thất lang đối diện

với gương mặt của Hiên nhi thì luôn thở dài, ta còn trách chàng nghĩ quá nhiều, hiện tại xem ra, thà rằng diện mạo của Hiên nhi bình thường một

chút.



Lúc này, đoàn xe lại tiếp tục chạy về phía trước.



Vương Hiên trèo lên xe ngựa của mẫu thân, vừa thủ thỉ với mẫu thân, vừa thỉnh thoảng trả lời vài câu của phụ thân.



Mà bên cạnh, cặp song sinh nhìn thấy muội muội càng nhìn càng yêu, càng

đùa càng vui. Thường thường có tiếng thét to truyền đến, Trần Dung ngẩng đầu nhìn, hai mắt mở to.



Chỉ thấy Vương Túc cưỡi trên lưng ngựa giơ cao tiểu muội ném lên trời, thân mình nhỏ nhắn bay lên theo hình

vòng cung rồi được Vương Lăng vội vàng giục ngựa chạy đến tiếp được.

Ngay khi tiểu muội rơi xuống tay Vương Lăng, ba tiếng cười đồng thời

vang lên, tiếng cười này ngoại trừ của Vương Túc và Vương Lăng thì đó

của Vương Quân.



Vương Quân luôn rất lạnh lùng, giờ phút này lại cười khanh khách sung sướng, giống như một tiểu nữ oa bình thường.



Nhìn hai huynh đệ đùa nghịch nữ nhi như món đồ chơi, Trần Dung nhíu mày kêu

lên: “Nhẹ chút, thấp một chút.” Tuy rằng nàng luyện võ nên đã quen mắt,

thấy thân thủ của hai nhi tử cao hơn nàng rất nhiều nhưng nàng vẫn lo

lắng bọn họ lỡ tay.



Trả lời của nàng không phải cặp song sinh mà là tiểu oa nhi, bé non nớt kêu lên: “Đừng nghe mẫu thân nói…… Người

nhát gan lắm, không hề giống như đại trượng phu.”



Lời của tiểu muội vừa thốt ra, Vương Túc vui vẻ nói: “Mẫu thân là phụ nhân, đương nhiên không phải là đại trượng phu rồi.”



“Chẳng lẽ, Quân nhi là đại trượng phu sao?”



Lời của Vương Lăng làm cho Vương Quân nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt trong

veo chuyển vòng, nghiêm túc gật đầu: “Phụ thân nói Quân nhi là một người oai hùng. Ta oai hùng, tất nhiên là đại trượng phu rồi.”



Bé nói xong, ba ánh mắt đồng thời nhìn về phía Vương Hoằng.


chấp nhận rồi.”



Tuy rằng cậu cười nhạo nhưng thấp giọng, rõ ràng là không muốn để phụ thân đang giục ngựa chạy bên ngoài nghe thấy.



Hai mẫu tử nói nói cười cười, thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Sau nửa

canh giờ, cặp song sinh chơi mệt, bọn họ giục ngựa lại đây. Vương Túc

giơ hai tay, ném muội muội vào trong lòng Vương Hiên ngồi trong xe ngựa.



Vương Hiên tiếp nhận, cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen láy trong veo như

nước của muội muội. Bé đối mặt với Đại huynh, hiển nhiên bị diện mạo của cậu chấn động, vươn bàn tay nhỏ bé xoa mặt cậu.



Vừa xoa mặt Đại huynh, Vương Quân vừa chớp mắt to một cách tò mò. Một hồi lâu, bé cọ cọ vạt áo cậu, vòng ôm cổ Vương Hiên.



Lúc này, Trần Dung cũng vươn tay qua.



Vừa duỗi tay ra, tay oa nhi ôm Vương Hiên càng thêm chặt, bé buồn bực kêu lên: “Không cần mẫu thân đâu.”



Trần Dung cười nói:“Quân nhi, Đại huynh con mệt mỏi, vẫn để mẫu thân bế đi.”



“Không cần.”



Vương Quân vừa trả lời, vừa vươn tay xoa mặt Đại huynh, đột nhiên, bé nói với giọng nghiêm túc: “Đại huynh rất đẹp, ta gả cho huynh.”



Lời này vừa thốt ra, xung quanh trở nên yên tĩnh.



Trần Dung kêu lên: “Quân nhi chớ có nói bậy, lại đây, để mẫu thân bế.”



Vang lên đồng thời với câu nói của nàng còn có giọng điệu rầu rĩ của Vương

Túc Vương Lăng: “Quân nhi không tốt, Nhị huynh đối tốt với Quân nhi như

vậy mà Quân nhi cũng không nói gả cho ta.”



“Quân nhi khiến cho Tam huynh thương tâm mà.”



Nghe thấy tiếng hai huynh trưởng oán giận, Vương Quân vẫn ôm chặt Vương

HIên, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên mặt Đại huynh, chớp mắt to cất giọng

trong trẻo non nớt: “Phụ thân có câu cửa miệng, đã làm thì phải làm tốt

nhất. Đại huynh đẹp nhất, Quân nhi phải gả cho người đẹp nhất.” Mới nói

đến đây, bé lại bổ sung: “Không đúng, là cưới, Quân nhi muốn cưới người

đẹp nhất.”