Mị Công Khanh

Chương 45 : Nàng là con dao hai lưỡi

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Một ngày này, vừa mới đến giữa trưa, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trên phố thành Nam Dương.



Không bao lâu, một hộ vệ vội vã nhằm về phía chủ viện Trần phủ. Hắn chạy rất

gấp, bước chân hơi lảo đảo, trên trán mồ hôi chảy như mưa cũng không kịp dừng lại lau đi.



Chỉ chốc lát, hắn đã chạy tới chủ viện. Lúc

này, Trần Nguyên, Trần Thuật đang ngồi hai bên trái phải của Trần Công

Nhương, cùng phẩm rượu nói chuyện.



Hộ vệ kia vọt tới cửa thì vội vã kêu lên: “Bẩm lang chủ! Người Hồ đã công phá thành Lạc Dương.”



“Bịch bịch” hai tiếng, chính là Trần Nguyên cùng một sĩ tộc khác ngồi không vững, té ngã trên đất.



Trần Công Nhương vội vàng đứng lên, run giọng hỏi: “Là chuyện khi nào?”



“Tin tức vừa mới đến vào hôm nay.”



Trần Công Nhương lui về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt, thì thào nói:

“Ngô Tiên, mấy người Ngô Tiên còn ở thành Lạc Dương……”



Hắn nhắm chặt hai mắt.



Ngay lập tức, hắn lại mở hai mắt, vội hỏi: “Vậy trong thành có ai chạy thoát không?”



Hộ vệ kia lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không có, ngoại trừ đám sĩ tốt, cũng

không có người nào chạy ra. Nghe nói cả ngàn sĩ tộc đệ tử, dù là nam nữ

già trẻ, mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, một khắc trước khi người Hồ phá

thành đã nhảy vào sông tự tử rồi.”



Lời này vừa thốt ra, Trần Công Nhương nặng nề ngã xuống tháp, không đứng dậy nổi.



Về phần đám người Trần Thuật và Trần Nguyên, lúc này mặt bọn họ trắng bệch như tờ giấy, tâm thần không yên.



Cũng không biết qua bao lâu, Trần Công Nhương phất phất tay, hữu khí vô lực cất giọng nói: “Đã biết, ngươi đi ra ngoài đi.”
Hiển nhiên hắn không muốn nhiều lời với Trần Nguyên, vung tay áo, đi nhanh bước vào trong phòng.



Sắc mặt Trần Nguyên xanh mét, hắn đứng một lúc mới quát kẻ sĩ kia: “Đi xuống đi.”



“Vậy còn yến hội hoa đăng?”



“Còn yến hội gì nữa!” Trần Nguyên nghe đến đó, vô cùng tức giận lại không có chỗ phát tác. Hắn nặng nề mà thở dốc sau một lúc rồi gầm gừ: “Giỏi cho

một Trần Dung, còn chưa tròn 15 tuổi đã có bản sự câu dẫn nam nhân, thật sự là nhuần nhuyễn tài giỏi. Hừ!”



Rống đến đây, hắn hướng tới kẻ sĩ kia: “Còn thất thần làm cái gì? Đi đi!”



“Vâng, vâng.”



Kẻ sĩ kia vừa mới xoay người, bên trong truyền đến tiếng Trần Công Nhương

quát với giọng không vui: “Sĩ Hoa, đến lúc này mà đệ vẫn tục tằng không

chịu nổi như thế! Trở về đi! Mấy ngày nay đều làm trò ở chỗ ta rồi!”



Trần Nguyên cả kinh, vội vàng xoay người lại, vái chào thật sâu với bên

trong, lên giọng cầu xin: “Đại ca, ta…” Hắn còn chưa nói xong, Trần Công Nhương đã quát to: “Người đâu, mời Trần Sĩ Hoa về sân viện của mình

đi!”



“Vâng!”



Lập tức, có hai người tiến đến, không đợi bọn họ mở miệng, Trần Nguyên đã vung tay áo dài, quát: “Tự ta đi được!”



Dứt lời, hắn hừ mạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi.



Một ngày này, không chỉ là Trần gia, toàn bộ người ở thành Nam Dương đều biết tin tức về thành Lạc Dương.



Tin tức này tựa như sét đánh giữa trời quang, nặng nề mà bổ xuống ngực

người dân Nam Dương trong cảnh ca múa mừng thái bình. Tựa hồ đến lúc

này, bọn họ mới đột nhiên phát hiện bản thân chưa thật sự được an toàn. Ở phía trước đều là gót sắt của người Hồ!