Mị Công Khanh

Chương 7 : Lưu dân (1)

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Sau khi Trần Dung trở về, Thượng tẩu rầu rĩ nói thầm: “Nữ lang, mấy người Vương gia thật là vô lễ, rõ ràng nữ lang có ý tốt mà.”



Lão nói tới đây, lại liếc mắt nhìn Trần Dung.



Lão nhìn thấy Trần Dung không hề có thần sắc ảo não, hai mắt lại sáng như vì sao.



Ăn cơm xong, đoàn xe lại lên đường.



Khi dùng bữa tối, Vương gia vẫn như cũ vô cùng xa hoa, giống như bọn họ không phải đang chạy nạn, mà là đi du ngoạn vậy.



Nhóm nữ lang Vương gia ban đầu cảm thấy mới mẻ, nhưng từng ngày trôi qua thì cảm giác mới mẻ này cũng từ từ biến mất. Dần dần, Trần Dung nghe thấy

tiếng oán giận càng ngày càng nhiều.



Lúc đó, Trần Dung mới biết, Vương gia Thất lang bởi vì còn muốn bái phỏng một danh sĩ, nên cũng không đồng hành cùng bọn họ.



Hiện tại là đầu thu, không khí còn nóng bức. Khi xe ngựa cùng đám người đi

lại cuồn cuộn nổi lên cát bụi, khiến mọi người càng ngày mặt xám mày

tro.



Dưới tình huống như vậy, người Vương gia chú ý phong phạm quý

tộc mỗi ngày đều phải tắm rửa mấy lần, khiến cho một ngày chỉ có thể đi

được 20, 30 dặm đường.



Cứ đi như vậy sau bảy ngày, trên đường lưu dân càng ngày càng nhiều. Đây chỉ là thứ dân bình thường, thành quần kết

đội chạy tới phương nam. Bọn họ đã dùng hết lương khô mang theo, bắt đầu tự phát đi theo phía sau đoàn xe của Vương gia. Bởi vì mỗi một lần

Vương gia dùng cơm nước xong, đều có phần lớn đồ ăn bỏ thừa.



Người đi theo phía sau càng ngày càng nhiều, người Vương gia bắt đầu phiền chán. Toàn thân đám lưu dân hôi thối, dơ bẩn không chịu nổi lẽo đẽo theo sau, gió thổi qua bay đến tận mười dặm, thật sự làm cho người ta không chịu

nổi. Nhưng bọn họ lại không dám làm chuyện tổn hại thanh danh là đuổi

đánh đám lưu dân, vì thế người Vương gia đành phải giảm bớt thời gian

tắm rửa, bắt đầu tăng tốc.



Việc này đều không liên quan đến Trần Dung.



Trần gia chỉ có một chủ tử là nàng, mỗi khi đến giờ cơm, nàng cũng chỉ là

đơn giản ăn một khay nhỏ, dùng xong thì nghỉ ngơi, cũng không giống

người Vương gia ngủ ở trong lều trướng rộng rãi, mà là nằm trong xe

ngựa.



Hiện tại, những gì nàng làm đa phần là ngồi ở trong xe ngựa đảo điên đã quá lâu, vì thế nàng xuống xe cưỡi ngựa để giãn giân cốt.



Trần Dung có luyện võ cưỡi ngựa, thể chất rất tốt, có thể đi theo đội ngũ một lúc lâu mà không phải thở hổn hển một chút nào.



“Dùng cơm, tạm nghỉ tạm nghỉ –”


Trần Dung chậm rãi tới gần mọi người Vương gia đang ngâm gió ngợi trăng.



Dưới ánh trăng, dáng người của nàng lả lướt, đôi mắt sáng trong như nước, có một vẻ xinh đẹp khôn kể khó có thể miêu tả. Trong lúc bất tri bất giác, vài đệ tử Vương gia đều quay đầu nhìn về phía nàng.



Vương Ngũ lang

dẫn đầu mở miệng gọi: “A Dung, đêm nay trăng sáng nhô cao, vạn dặm trong trẻo, chúng ta đang ngâm thơ đây. Nàng cũng đến đây đi.”



Tiếng nói

của Vương Ngũ lang vừa thốt ra, một cô nương khanh khách cười nói: “Ngũ

ca bảo Trần Dung ngâm thơ sao? Kia chẳng phải là muốn mạng nhỏ của nàng

ư?”



Lời này vừa dứt, tiếng cười nổi lên bốn phía.



Một thiếu niên

nhìn Trần Dung xinh đẹp dưới ánh trăng sáng, nhịn không được nói: “A

Dung quả thật là giai nhân. Giai nhân như thế, chắc chắn làm thơ rất

hay.”



Cô nương kia lại khanh khách nở nụ cười: “Ở Bình thành mọi

người đều biết, Trần Thị A Dung thích nhất là roi, là cưỡi ngựa, nàng

vốn không thích thi từ ca phú này đâu.”



Mặc kệ là roi hay là cưỡi

ngựa, đều là sở trưởng của người Hồ phương bắc. Mà người Trung Nguyên

đối với người Hồ luôn khinh bỉ, đó là sự khinh bỉ phát ra từ đáy lòng,

trong tiếng cười của cô nương kia hàm chứa trào phúng vô cùng rõ ràng.



Trần Dung chuyển mắt nhìn cô nương kia, vừa liếc mắt một cái, nàng liền nhận ra cô nương này đúng là người ngày hôm đó cười cợt chính mình đã cẩn

thận quá mức.



Trần Dung cười cười. Nàng thi lễ với mọi người, nói:

“Nếu Trần Dung ngâm thơ, chỉ sợ sẽ xúc phạm trăng sáng.” Dứt lời, nàng

thối lui về phía sau.



Lời nói của nàng thật sự phong nhã, mọi người

trong Vương thị ngẩn ra, sau một lúc lâu tiếng cười mới vang lên. Nghe

thấy tiếng cười này, khóe miệng Trần Dung khẽ nhếch lên, lộ ra một chút

cười lạnh: Vốn nàng ra đây, là do thấy đám lưu dân có hành tung quái lạ, ánh mắt không tốt lành gì, muốn nhắc nhở mọi người. Nhưng hiện tại nàng không muốn nói. Dù sao trong đội ngũ có rất nhiều hộ vệ, lưu dân có

mạnh mẽ xông đến, cũng sẽ không tổn thương nguyên khí của đoàn xe. Để

bọn họ nhận chút giáo huấn đi.