Mị Công Khanh

Chương 78 : Đồng tâm

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Thượng tẩu nghe vậy, nhíu mày rồi nói: “Hiện tại Tôn tướng quân khẳng

định bận bịu không thể phân thân. Nữ lang, không phải mỗi người đều có

sự kiên nhẫn tốt như Vương Thất lang đâu.”



Trần Dung mặt nhăn mày nhó, quát: “Bớt nói nhảm, nhanh đi chuẩn bị đi.”



Thượng tẩu thấy ngữ khí của nàng kiên quyết, nghĩ đến biểu hiện của nàng khi vừa mới vào cửa thành thì gật đầu, đáp: “Vâng.”



Xe ngựa chạy về phía chỗ Tôn Diễn ở tây phố.



Lúc này Trần Dung đã biết, toàn bộ thành Mạc Dương ước chừng có hai vạn

quân tốt, hơn nữa Tôn Diễn mang đến hai ngàn người, cộng thêm dân chúng

thứ dân, hộ vệ các đại gia tộc trong thành cũng có hơn mười vạn, tính

ra, tổng binh lực so với người Hồ còn đông hơn.



Nhưng mà, đối

phương lại là quân thần Mộ Dung Khác cầm binh! Trong thiên hạ, nếu nói

binh lực chi tráng, Nhiễm Mẫn đứng thứ nhất, thứ hai đó là Mộ Dung Khác. Bởi vì tướng quân này tuấn mỹ, hàng năm đeo mặt nạ xuất hiện ở trên

chiến trường, quỷ kế đa đoan, dụng binh như thần.



Mà hai vạn sĩ

tốt của thành Mạc Dương thật sự mà xông lên chiến trường, so với hai

ngàn người của Tôn Diễn còn không bằng. Đến lúc đó các đại gia tộc điều

năm sáu ngàn tư binh cùng hộ vệ thì còn có sức lực liều mạng với người

Hồ.



Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa, vừa sửa sang lại tư liệu

mình đã thu thập, vừa tìm kiếm trong trí nhớ. Tình cảnh sống chết ở ngay trước mắt, nàng phải nghĩ thông những chi tiết mấu chốt kiếp trước nghe thấy thế nhân nói đến.



Trong lúc Trần Dung đang suy nghĩ, xe ngựa ngừng lại, giọng của Thượng tẩu từ bên ngoài truyền đến: “Nữ lang, đến rồi.”



Trần Dung lên tiếng, vén rèm xe.



Xuất hiện ở trước mắt nàng là cửa thành phía bắc, hai ngàn người của Tôn

Diễn đóng tại đây, chính cậu thì đang ở phía trên thành lâu.



Trần Dung nhảy xuống xe ngựa, bước về phía trước.



Một đám binh lính đứng bất động như núi. Thậm chí khi đám sĩ tốt này nhìn

thấy mỹ thiếu niên như Trần Dung đến, ngay cả hai mắt cũng không hề nâng lên.



Trần Dung tự bước lên đó.



Vừa mới đi lên tường

thành, một tiếng ca thê lương rơi vào trong tai nàng: “Thế vô anh hùng,

trí sử thứ tử xưng vương, Hồ nhân xương quyết, ngã Hán nhân y quan, bạch cốt đội tuyết……” Tiếng ca truyền đến từ phía sau Trần Dung. (Thế gian

không có anh hùng, con vợ kế xưng vương, người Hồ hung hãn, lật bỏ y

quan của người Hán, tuyết phủ xương trắng)



Trần Dung quay đầu

nhìn lại, trông thấy một khất cái trung niên quần áo tả tơi, vừa kéo cái chân bị thương lê về phía trước, vừa gõ bát ca hát. Tiếng ca thê lương

của hắn ngân nga, rất hợp với gió lạnh lúc này, nhất thời trời đất đều

trở nên lạnh lẽo.



Trần Dung nhìn hắn, không khỏi thầm nghĩ:

Người này lại biết chữ, hơn phân nửa là sĩ tộc di chuyển xuống phía nam

bị lụn bại, chẳng những lưu lạc trở thành ăn xin, hiện tại ngay cả tánh

mạng cũng không được bảo toàn. Nàng không phải một người thích thương

xuân buồn thu, chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục đi về phía trước.



Chỉ chốc lát, nàng đi lên thành lâu kia, chắp tay hỏi một hộ vệ: “Tôn tiểu tướng quân có ở đây không?”



Hộ vệ kia thấy nàng mặc hoa phục, biết tất là sĩ tộc, lập tức cung kính trả lời: “Tôn tiểu tướng quân đi gặp thành chủ rồi.”



Trần Dung biết cậu đã đi gặp thành chủ, lập tức nàng cao giọng nói: “Ta có chuyện quan trọng, xin cho ta đi vào.”



Hộ vệ kia liếc nhìn nàng một cái, nói: “Vâng.”



Trần Dung bước nhanh vào bên trong.



Nàng vừa mới đi vào cửa phòng thì nghe thấy hộ vệ kia nói thầm: “Lang quân

này thật giống như xử nữ, ngay cả dáng người cũng vậy. Đáng tiếc, nhân

vật như thế cũng giống như ta đang chờ chết.” Giọng nói mang theo thổn

thức.



Có lẽ là bởi vì ăn bữa hôm lo bữa mai, có lẽ là bởi vì

nguyên nhân khác nữa, người ở thời đại này đối với mĩ thiếu niên luôn có một loại tâm lý trân ái cùng coi trọng. Như tên hộ vệ này, bản thân hắn cũng sắp chết, nhưng hắn chỉ lo tiếc hận cho Trần Dung.



Trần

Dung đi vào chính sảnh. Nàng chọn một vị trí ở góc phía tây ngồi xuống,

vị trí này hơi tối, khiến cho cơ thể cùng ngũ quan nàng cũng trở nên mơ

hồ.



Thời gian trôi qua từng chút một.




Lúc này, giọng nói thanh nhã êm tai của Vương Hoằng truyền đến: “A Dung, mặt của nàng lại đỏ rồi.”



Trần Dung rủ hai mắt, bấu chặt hai tay, thì thào nói: “Ở trước mặt chàng, ta luôn xấu mặt.”



“Có sao?”



“Có.” Trần Dung cố lấy dũng khí nhìn về phía chàng, hai mắt chớp chớp, dường như đang chờ mong chàng an ủi.



Vương Hoằng không hề an ủi. Chàng cong khóe miệng, thản nhiên nói: “Nàng cần phải chú ý.”



Nàng cần phủ chú ý? Đây là ý tứ gì? Chàng đang nói, nàng vốn chính là người thô lỗ, nên phải cẩn thận một chút sao?



Trong khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung càng đỏ, môi anh đào của nàng khẽ bĩu ra, lại không nói nên lời.



Lúc này nàng không chú ý tới, Vương Hoằng đang ngồi trong bóng tối cũng đang lười biếng tà nghễ nhìn nàng.



Một hồi lâu, Trần Dung buông tâm tư, thầm nghĩ: Bị chàng biết thì thế nào?

Chàng cũng không phải người lắm miệng sẽ tuyên truyền bản tính thô lỗ

của ta. Ta, ta lại không cần gả cho chàng, vì sao phải để ý suy nghĩ của chàng chứ? Vừa nghĩ như thế, tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều.



Lúc này, sắc trời dần dần tối đen.



Trần Dung nhìn Vương Hoằng đang ung dung uống rượu, dường như không cảm giác thời gian trôi qua.



Đây là một chuyện rất kỳ quái, có khi Trần Dung cảm thấy, ở chung một chỗ

với Vương Hoằng, cho dù nói hay không nói chuyện, thời gian đều trôi qua rất nhanh.



Cũng không biết bao lâu, một tiếng bước chân vội vã

truyền đến. Trong nháy mắt, tiếng bước chân xuất hiện ở bậc thang, tiếp

theo mệnh lệnh của Tôn Diễn truyền đến: “Đi chuyển cáo với các huynh đệ, mau thổi cơm, chuẩn bị hành động. Nhớ kỹ, khẽ khàng một chút.”



“Vâng.”



Sau đó, Tôn Diễn bước vào trong phòng. Cậu đi thẳng đến trước mặt Trần Dung và Vương Hoằng, vươn tay đoạt lấy chén trong tay nàng đã uống hơn phân

nửa, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.



Sau đó, cậu buông chén

xuống, cũng không chú ý tới biểu tình của Trần Dung và Vương Hoằng, mắng một cách căm giận: “Đám sĩ tộc thành Mạc Dương này, thật sự là con mẹ

nó làm cho người ta chán ghét. Phi! Bọn họ cố ý phá vây từ cửa thành

phía tây, còn không để bọn ta tự mang binh rời đi. Con bà nó, còn muốn

người của ta dẫn đầu chịu chết.”



Cậu đặt mông ngồi xuống tháp,

nói với Vương Hoằng: “Nghe bọn họ đã quyết định rồi, ta thật sự không

muốn nói nữa. Vương Hoằng, ta không thông báo quyết định của ta với bọn

họ.” Trong giọng nói của cậu ẩn chứa bất an.



Vốn cũng đúng, lúc

này, mỗi một hành động đều liên quan đến tính mạng của người toàn thành. Tôn Diễn mà quyết định một mình hành động, đối với những người trong

thành Mạc Dương trông cậy vào hai ngàn tinh binh của cậu mà nói sẽ là

một loại đả kích rất lớn. Cho nên, cậu nhìn Vương Hoằng, chờ quyết định

của chàng.



Vương Hoằng mỉm cười, nói: “Nếu đã quyết định thì hành động đi.”



Tôn Diễn mừng rỡ, cậu cả kinh kêu lên: “Huynh đồng ý rồi sao?”



Vương Hoằng khẽ nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Bọn họ vốn không muốn tách ra. Nếu đệ nói với bọn họ, đệ muốn tự mình phá vây, hậu quả duy nhất đó là bọn họ sẽ nhốt đệ lại, rồi khống chế sĩ tốt của đệ.”



Tôn

Diễn đứng lên, gầm nhẹ: “Bọn họ dám!” Mới rống ra tiếng, cậu nhớ tới

thời điểm hiện tại, Mạc Dương thành chủ nhìn có vẻ giống như người phong nhã, nhưng đúng là người sẽ làm ra loại sự tình này.



Nghĩ đến

đây, cậu nói với vẻ quyết đoán: “Được, không để cho bọn họ biết, chúng

ta tự động phá vây.” Vừa nói, cậu lại hướng tới chén rượu của Trần Dung

đang uống dở.



Cậu vươn tay ra cầm lên.



Lúc này, Vương

Hoằng tao nhã, chậm rãi vươn tay, đoạt lấy chén rượu của Trần Dung trước một bước, sau đó, chàng ném chén rượu kia vào một góc giống như ném

rác, lại cầm bầu rượu, rót cho mỗi người một chén.



Động tác

chàng làm ra vô cùng tự nhiên, tao nhã. Tất nhiên Tôn Diễn cũng không

nhận ra điều gì khác lạ, cậu thu tay về, cầm lấy chén rượu Vương Hoằng

mới rót uống cạn.



Mà Trần Dung lúc mới bắt đầu thì ngẩn ra,

nhưng nàng thấy động tác tự nhiên của chàng, trên khuôn mặt mang theo

tươi cười đạm mạc mà bình thản, nên nàng không suy nghĩ miên man nữa.