Mị Công Khanh

Chương 87 : Đi cùng

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Ba người Trần Dung vừa mới rời đi, mấy chiếc xe ngựa đã chạy đến, lúc này tiếng nghị luận mới ngừng lại.



Trong đại điện, trên quảng trường, tiếng ồn ào đều im bặt, mọi người đồng

thời quay đầu lại, cung kính nhìn về phía mấy chiếc xe ngựa kia.



Lúc này, xe ngựa đi đằng trước dừng lại, rèm xe được vén lên, trong sự chú

mục của mọi người, Vương Hoằng tuấn dật thoát tục thi thi nhiên nhiên

bước xuống.



Chàng vừa xuất hiện, trong đám người bộc phát ra

tiếng hoan hô nho nhỏ, trong tiếng hoan hô này, tuyệt đại đa số là thiếu nam thiếu nữ.



Đối mặt với hoan hô của mọi người, Vương Hoằng chỉ mỉm cười, chàng quay đầu nhìn về phía sau.



Trong xe ngựa phía sau chàng cũng có một người trung niên đi xuống.



Người trung niên này có gương mặt thanh tú, chòm râu ngắn, hai mắt hắn đặc biệt sáng ngời.



Nhìn thấy người trung niên này xuống xe ngựa, trong đại điện, một sĩ phu

cười vui ra nghênh đón, từ rất xa, sĩ phu đã cất cao giọng nói: “Lang

Gia Vương Nghi giá lâm, ở Lưu phủ thật sự là ngay cả vách tường cũng

phát sáng.”



Vương Nghi nghe vậy, quay đầu nhìn sĩ phu kia, kinh

ngạc hỏi: “Có Thất lang ở đây còn chưa đủ để vách tường nhà ngươi sáng

lên sao?”



Lời này vừa thốt ra, sĩ phu kia không khỏi sửng sốt,

đảo mắt lại cười vài tiếng, thầm nghĩ: Đã sớm nghe nói qua, thân thúc

thúc của Vương Thất lang Vương Nghi có tiếng là độc miệng, nói năng đều

rất khó ứng đối, hiện tại xem ra, thật đúng là không sai.



Trong lúc sĩ phu suy nghĩ, Vương Nghi kia cũng không cần hắn tiếp đón, vung tay áo dài, đi nhanh vào trong điện.



Chỉ chốc lát, Vương Nghi đã đứng ở cửa đại điện.



Hắn liếc nhìn bên trong, đột nhiên hỏi bằng giọng kinh ngạc: “Tiểu nhân họ Trần kia đâu?”



Nghe thấy hắn hỏi, vài người hai mặt nhìn nhau.



Vương Hoằng cong khóe miệng, khẽ cười nói: “Trần Nguyên ư? Có vẻ như rời đi trước rồi.”



Vương Nghi nhíu mày, nói với vẻ mất hứng: “Làm sao hắn ta có thể rời đi trước được chứ? Hôm qua, tên kia còn nhờ người tìm tới ta nói muốn đem một nữ nhi tặng cho ta. Lúc ấy ta nghĩ rằng Thất lang con tìm được đường sống

trong chỗ chết cũng cần một nữ nhân để hầu hạ, nghe nói nữ nhân kia của

hắn ta rất tao mị, vì vậy đã đáp ứng. Thật không ngờ, tiểu nhân này lại

thất tín.”




Trần Dung cũng không thèm liếc mắt một cái.



Nàng mím môi, dưới ống tay áo dài, hai tay bấu chặt lẫn nhau.



Hai tỳ nữ này là Nguyễn thị phái tới giúp đỡ nàng, khi các nàng đến đã nói, yến hội đêm nay vô cùng quan trọng, Trần Công Nhương cũng rất coi

trọng, nhiệm vụ của các nàng là phải trang điểm cho nàng khéo léo hoa

lệ, không thua gì các nữ lang khác trong thành.



Trần Công Nhương cùng Nguyễn thị thận trọng như thế, thật khiến cho trong lòng Trần Dung bất an, nàng ngồi ở trên tháp, tùy ý để các nàng trang điểm một canh

giờ, vài lần đều muốn phá cửa lao ra, nhưng chỉ có thể tưởng tượng chứ

không thể thực hiện.



Kiếp trước, nàng làm chuyện gì cũng đều thực hiện theo cảm tính, nhưng cuối cùng lại không đạt được gì cả.



Khi phát hiện mình được sống lại, nàng đã từng thề, nhất định phải đổi sang một phương thức khác, nhất định phải sống cho thật tốt.



Nhưng một khắc này, trong lúc hai tỳ nữ đùa nghịch, lòng của nàng lúc nào cũng có dấu hiệu sụp lở.



Nàng một lần lại một lần bấu chặt hai tay, nàng chỉ có thể mượn động tác này để dời đi sự chú ý của mình, để bản thân bình tĩnh trở lại.



Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói của tỳ nữ vang lên: “Được rồi, nữ lang có thể đứng lên rồi.”



Trần Dung vô ý thức lên tiếng, nhìn qua gương đồng.



Vừa liếc mắt, nàng suýt nữa nhảy dựng lên.



Trong gương, trên mặt nàng phủ một tầng phấn thật dày, trắng bệch chói mắt.

Đôi môi hồng hồng kia lại bị phủ thêm son phấn trở nên nhỏ mà mỏng, về

phần lông mày và tóc mai thì bị tu bổ tỉ mỉ quá mức. Ở trên huyệt thái

dương của nàng còn dán hai cánh hoa vàng nhỏ xinh.



Đây đâu phải là nàng? Chỉ sợ Vương Thất lang và Tôn Diễn nhìn thấy cũng không nhận ra.



Trần Dung mơ hồ nghĩ ngợi: Nữ lang bình thường trong thành đều trang điểm

thành bộ dạng thế này, thật đúng là không hợp với mắt nhìn của mình. Đảo mắt, nàng lại chịu đựng xúc động muốn chạy đi rửa mặt sạch sẽ, nhìn

mình trong gương, nàng nhịn không được hỏi: “Đây là cách trang điểm lưu

hành trong thành sao?” Trong giọng nói lộ vẻ không dám tin.



Hai

tì nữ thấy bộ dạng nàng ngạc nhiên thì khẽ nhíu mày, lắc đầu, trong đó

một tỳ nữ trả lời: “Diện mạo của nữ lang không tốt, phủ phấn vào vẫn

thấy tục tằng.”



Một tỳ nữ khác cười nói: “Vẫn chấp nhận được. Được rồi, đi thôi, đi thôi.”