Mị Cốt Chi Tư

Chương 62 : Đêm trước tân hôn

Ngày đăng: 17:06 18/04/20


Từ trước tới giờ, Lan Nhược đạo quan nổi tiếng là nơi danh nhân tài tử

thích du ngoạn, là chỗ địa linh nhân kiệt, nếu thiếu gia và thiếu phu

nhân có phát sinh chuyện gì ở đạo quan, nhất định có thể sinh hạ một

tiểu thiếu gia nổi tiếng lẫy lừng. Tuy là chuyện mới được mấy ngày,

nhưng thiếu gia thủ thân như ngọc suốt bao năm, một khi rung động, chắc

thần Phật cũng phù hộ, thiếu phu nhân tương lai chắc chắn, chắc chắn….



Liễu nhũ mẫu đoán già đoán non, cuối cùng đứng ngồi không yên, kiếm cớ đến

Hầu phủ bái kiến Như Nguyệt Quận chúa. Như Nguyệt Quận chúa thấy Liễu

nhũ mẫu không tìm gặp Lâm Mị, lại cầu kiến cô ấy, liền cho là là vì muốn hỏi thăm chuyện liên quan đến Lâm Mị, nghĩ đến chuyện bản thân là tỷ

muội hồi môn, có một số việc cũng cần tìm Liễu nhũ mẫu để hỏi, bèn thỉnh Liễu nhũ mẫu vào phòng nói chuyện.



Thật ra cũng không thể trách

Liễu nhũ mẫu suy diễn, vội vàng đi dò la nghe ngóng. Sự thật thì Liễu

Vĩnh là chín đời con một, đối với việc sinh con nối dõi của Liễu Vĩnh,

Liễu nhũ mẫu trông ngóng đến độ có thể nói là không quan tâm, thậm chí

coi thường luôn cả chuyện ăn cơm trước kẻng mà cả xã hội kinh hãi.



Cụ kỵ của Liễu Vĩnh, có người sinh được mấy con trai nhưng chết yểu hết,

chỉ nuôi được một người duy nhất, có người lại sinh liền mấy cô con gái, khó khăn lắm mới sinh được một con trai. Đến đời ông nội Liễu Vĩnh, thì cả con gái cũng không có lấy một người, chỉ sinh được một con trai duy

nhất. Đến phụ thân Liễu Vĩnh, lại cũng chỉ sinh được một mình Liễu Vĩnh

đã mất sớm. Thế nên người trong gia tộc cũng chỉ là họ hàng xa của Liễu

Vĩnh, bởi vậy khi phụ thân Liễu Vĩnh đắc tội với người trong tộc, quan

hệ mới trở nên nhạt nhẽo xa cách đến mức đấy.



Người chú mà Liễu

nhũ mẫu nhắc đến, tên là Liễu Nguyên Chân. Phụ thân Liễu Nguyên Chân là

con của một gia đình khác trong gia tộc họ Liễu, vì nhà nghèo, nên đi

làm con nuôi cho cụ của Liễu Vĩnh, trở thành em trai của ông nội Liễu

Vĩnh. Thế nên tuy Liễu Nguyên Chân là chú, nhưng kỳ thật quan hệ cũng

không thân thiết lắm. Nhưng Liễu Nguyên Chân rất biết cư xử, quan hệ với gia tộc rất tốt, lại đông con nhiều cháu, tổng cộng có đến năm sáu

người con trai, các con của Liễu Nguyên Chân tuy không thông minh kiệt

xuất như Liễu Vĩnh, nhưng cũng không phải loại kém cỏi, hai người con

lớn tuổi tương đương Liễu Vĩnh, đã lấy vợ sinh con, làm phụ tá cho quan

phủ Liễu Châu, như cá gặp nước. Cuộc sống rất thoải mái đắc ý.



Giờ Liễu Vĩnh gửi thư thỉnh Liễu Nguyên Chân và vợ lên kinh, vợ chồng Liễu

Nguyên Chân đông con nhiều cháu, nếu có thể chủ trì hôn sự cho Liễu

Vĩnh, trong mắt người ngoài, chính là may mắn cho Liễu Vĩnh và Lâm Mị.
“Tiểu Mị, con gái đi lấy chồng, phải coi

người chồng quan trọng hơn tất cả, người chồng được tôn trọng, thì ta

cũng được tôn trọng, người chồng bị tổn hại, thì ta cũng bị tổn hại.

Liễu Vĩnh bản lĩnh giỏi giang, nhưng nếu muốn có chỗ đứng ở kinh thành,

thì không thể chỉ dựa vào một mình nó. Giờ con là nghĩa nữ Hầu phủ và Tô phủ, tất nhiên nên gắng sức giúp chồng con một tay, cũng để nó thêm tôn trọng con. Muốn được chồng tôn trọng, ngoài lo lắng những chuyện lặt

vặt hàng ngày, còn phải có chút mưu lược, giúp nó vượt qua khó khăn….”



Khi phu nhân Vĩnh Bình Hầu đi, Lâm Mị nghiền ngẫm những lời bà nói một lần, nhất thời thuận tay định mở tranh ra xem, Cố nhũ mẫu thấy thế, vội cất

vào trong rương, nói thầm: “Lúc này không xem được.”



“Tranh gì mà đêm tân hôn mới được xem, tại sao lúc này cháu không được xem?” Lâm Mị chớp mắt.



“Không nói nhiều, giờ không phải lúc xem.” Cố nhũ mẫu đỏ mặt, úp mở: “Phu nhân dặn thế tất là có đạo lý của bà.”



Bên kia, Liễu Nguyên Chân nghe nói Liễu Vĩnh chưa từng gần nữ sắc, sợ hắn

đêm tân hôn không làm nên chuyện, bèn thăm dò: “Vĩnh ca, ngày mai cháu

thành thân, có chuyện kia đã chuẩn bị chưa?”



“Chuyện kia là

chuyện gì ạ?” Liễu Vĩnh thấy Liễu Nguyên Chân nói chuyện ngập ngừng ấp

úng, hơi không hiểu, cười nói: “Chú có chuyện gì xin cứ nói thẳng đi.”



“Uhm… trước đêm tân hôn của ta hồi trước, ta được cho một quyển sách, xem đến nửa đêm, hiểu được thêm rất nhiều chuyện.” Liễu Nguyên Chân thấy Liễu

Vĩnh dường như vẫn chưa hiểu, đành “khụ” một tiếng rồi nói tiếp: “Cuốn

sách kia, nội dung về một nam một nữ, phi thường ‘thoát tục’.”



Cuối cùng Liễu Vĩnh cũng hiểu được chuyện Liễu Nguyên Chân đang ám chỉ,

không khống chế được bật cười, mấy nỗi oán thầm dành cho Liễu Nguyên

Chân vì chuyện năm xưa cũng tan thành mây khói, cười nói: “Chú cũng quá

coi thường cháu, sao có thể không rõ ràng chuyện đấy chứ?”



“Rõ

ràng là tốt, rõ ràng là tốt!” Liễu Nguyên Chân lau mồ hôi, cười hà hà:

“Tuy là hiểu rõ, nhưng giờ cũng đang rảnh, cứ ôn tập lại một lần cho

chắc!” Chín đời con một, chuyện nối dõi tông đường thật sự không thể xem thường.



Ngay sau đó, Liễu Vĩnh ngồi ở trong thư phòng, ôn tập một cuốn sách cổ có nội dung phi thường “thoát tục”.