Mị Cốt Chi Tư

Chương 75 : Ngoại truyện (2) – BỐN MÙA

Ngày đăng: 17:06 18/04/20


Mùa xuân năm đó, hoa đào rực rỡ, đẹp không sao tả xiết, rất nhiều người đến ngoại ô kinh thành du ngoạn. Tô Trọng Tinh cùng mấy bạn đồng môn đứng

dưới tàng hoa đào ngâm thơ, thần thái sáng láng, tuấn kiệt xuất chúng,

khiến không ít thiếu nữ phải ngẩn ngơ.



Lâm Mị đứng ở cách đó

không xa, im lặng nhìn Tô Trọng Tinh. Hôm nay nàng mặc quần áo đàn ông,

hai hàng lông mày cũng vẽ cho thô, nhìn thoáng qua sẽ thấy một thiếu

niên thanh tú, dưới tàng hoa đào, hàng mi dài cong vút, mắt ướt át long

lanh, khiến không ít thiếu nữ nhìn đến mất hồn.



Lâm Mị không hề

biết đến ánh mắt của người khác, chỉ hỏi Cố nhũ mẫu: “Mama, thiếu niên

kia chính là thiếu gia Tô phủ Tô Trọng Tinh sao?”



“Tiểu thư, đúng là hắn! Vú đã nghe ngóng rất kĩ càng, hắn tài mạo song toàn, giữ thân

trong sạch, đúng là ứng cử viên hàng đầu khi kén chồng của các thiếu nữ

kinh thành. Tuy chúng ta có hôn ước, nhưng vẫn phải dò la rõ ràng rồi

mới tới nhà họ được.”



“Mama, tuy cháu có hôn ước, nhưng hai nhà mất liên lạc đã lâu, liệu người ta có thừa nhận hôn sự này không?”



“Tiểu thư yên tâm, vú nghe ngóng kỹ rồi, Tô thiếu gia chưa thành thân cũng

không đính hôn. Nào có lý do gì để chối bỏ hôn sự? Giờ Tô lão gia đang

là quan Hàn lâm, rất có danh tiếng, nhất định sẽ không hối hôn tùy tiện

đâu.”



“Mama…”



“Tiểu thư, cô tài mạo song toàn, có gì đáng

phải lo lắng? Vú tin Tô thiếu gia kia nếu thấy tiểu thư, nhất định sẽ

đem lòng tương tư.”



Lâm Mị nghe Cố nhũ mẫu nói thế, không khỏi

cúi đầu thở dài một tiếng. Cha mẹ đều đã tạ thế, ngàn dặm xa xôi lên

kinh, được ăn cả ngã về không, nếu nhà họ Tô không thừa nhận hôn sự,

nàng biết làm sao?



Cố nhũ mẫu thấy Lâm Mị nhíu mày lo âu, vội

vàng trấn an: “Nếu nhà họ Tô không thừa nhận hôn sự, chúng ta lại đi cầu kiến một vị phu nhân khác, nhất định sẽ có cách.”



Một làn gió

thổi qua, Lâm Mị giơ tay đón được một cánh hoa lơ lửng, kề lên mũi khẽ

ngửi, lại nghịch ngợm thổi thổi, môi đỏ thắm như cánh hoa đào, tiếng

cười khúc khích khuynh đảo đất trời.



Cố nhũ mẫu thấy vậy ngẩn ngơ, cười nói: “Tiểu thư tuy mặc quần áo đàn ông, mà vẫn không dấu được vẻ đẹp rạng ngời.”



Lâm Mị đang định trả lời, đột nhiên hai đầu gối mềm nhũn, cơ hồ đứng không
Đúng lúc vườn mai trong Liễu phủ nở hoa, Lâm Mị viết thiếp mời, thỉnh mấy phu nhân khác đến nhà thưởng mai.



Mạc Song Kỳ dẫn các con tới trước. Sau có thêm Nhị Công chúa, rồi Như Nguyệt Quận chúa cũng đưa Trọng Trọng đến.



Lâm Mị đưa các phu nhân ra vườn thưởng mai, để mấy đứa bé chơi trong nhà.



Trọng Trọng thấy Phi Phi, liền hét lên: “Phi Phi, chúng ta đánh cờ đi.”



Gần đây Phi Phi rất mê đánh cờ, đi khắp nơi tìm người chơi cùng, nhưng vừa

nghe Trọng Trọng nói thế, lập tức phẩy tay: “Ta bận rồi, ngươi đánh cờ

với Nhạn Nhạn đi!”



Trọng Trọng thật thà, “Nhạn Nhạn còn nhỏ, kỳ nghệ quá kém, ta không muốn chơi với em ấy, muốn chơi với ngươi.”



Tiểu Nhạn Nhạn nghe thế phẫn nộ, gào lên: “Trọng Trọng, anh có biết tại sao

anh cả không chơi cờ với anh không, anh cả cũng chê anh kỳ nghệ quá kém

mà thôi, vì thế mới không chơi cùng! Anh hơn gì em mà nói, hừ!”



“Ca ca, em chơi cờ với anh!” Tiểu Âm Âm hơn ba tuổi cười hì hì kéo áo tiểu Nhạn Nhạn.



Ôi má ơi, mới phân biệt được quân cờ đã muốn đánh cờ với ta? Tiểu Nhạn

Nhạn vội vàng chỉ vào bé gái hơn ba tuổi khác: “Muội muội chơi với bạn

kia đi!”



“Không, bạn ấy không phân biệt được quân cờ.” Tiểu Âm Âm xem thường cô bạn vẫn chưa phân biệt được quân cờ, quấn quít lấy Nhạn

Nhạn muốn đánh cờ



Thấy mấy đứa trẻ con ầm ĩ, đứa nào cũng xem

thường đứa khác kỳ nghệ không bằng mình, Cố nhũ mẫu bật cười, xoay người vào phòng trong lấy ra một bàn cờ rất to: “Chơi cờ đam (*) đi! Cái này

có thể chơi bốn hoặc sáu người cùng lúc. Quân cờ của ai tiến vào doanh

trại của đối phương trước là thắng, rất đơn giản.”



Phi Phi thấy

bàn cờ hình ngôi sao sáu cánh bằng giấy cứng, trên mặt khoét nhiều ô

tròn, con cờ bằng gỗ hình tròn, đã mài nhẵn, sau khi nghe luật chơi

xong, thấy cũng đơn giản, cười nói: “Được, cái này không so kỳ nghệ, chỉ xem xem ai nhanh mắt hơn, thích hợp để tất cả cùng chơi.”



Một lúc sau, mấy đứa trẻ con chen chúc bên bàn cờ, vừa chơi vừa tranh cãi, vô cùng sôi nổi.



Đến khi tiễn hết khách khứa về rồi, ba anh em Phi Phi vẫn chưa hết hứng, kéo Liễu Vĩnh Lâm Mị vào chơi cùng.



“Phụ thân, mẫu thân, trò này rất dễ chơi, cha mẹ cũng chơi cùng đi!” Phi Phi cười nhìn Cố nhũ mẫu, “Thêm cả mama là vừa đủ sáu người. Thế mới đông

vui.”



Liễu Vĩnh cùng Lâm Mị cười ngồi xuống. Ván cờ diễn biến rất gay cấn, tiếng cười nói rộn ràng.



Trên bình hoa, một cành mai đỏ nở hoa, lẳng lặng tỏa hương.