Mị Hương

Chương 1 : Mị hương

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Trời đêm mùa hạ, ánh trăng vàng lơ lửng, từng cơn gió mát lạnh lùa vào ô cửa sổ.



Diêu Mật tựa người bên ô cửa sổ, ngửa đầu ngắm trăng tròn, đứng yên không động đậy.



Cố phu nhân phe phẩy quạt tròn vén màn bước vào, lặng lẽ nói: “Tiểu Mật, đến giờ rồi!”



“Mẹ, không đi không được sao?” Diêu Mật bất đắc dĩ lên tiếng.



Đôi mày Diêu Mật cong hình trăng khuyết, mắt hạnh nhân, môi anh đào đỏ thắm, dáng người yểu điệu duyên dáng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp này vẫn chưa tìm được người thương, nàng vẫn còn là một khuê nữa chưa lập gia thất, là tâm bệnh của một nhà Diêu gia.



Không phải là Diêu gia không muốn nhanh chóng gả Diêu Mật ra ngoài, mà là vì những lần cầu thân đến cửa mặc dù cũng xứng đôi thế gia danh môn, nhưng không phải là vì cầu thân cho những tên phong lưu hư hỏng con của vợ lẽ, thì chính là cầu thân làm thiếp cho con trai trưởng. Diêu gia dù sao cũng là thế gia vọng tộc đất Giang Nam, sao có thể để con gái của mình gả cho một tên hư hỏng hoặc làm thiếp của người ta. Cứ trì hoãn như vậy, Diêu Mật đã đến tuổi cập kê.



Trước đây, triều Đại Ngụy trải qua mười lăm năm biến động, mười năm chiến tranh, nam giới tử thương vô số, ba năm trước, bộ Hộ tiến hành rà soát lại nhân khẩu, phát hiện nữ giới nhiều gấp ba lần nam giới. Hiện nay, những nam tử chưa lập gia thất nổi tiếng đến độ không thể nổi tiếng hơn. Mà những gia đình sầu muộn vì con gái chưa được gả cũng không chỉ mình Diêu gia.



Để thúc đẩy gia tăng dân số, đầu năm nay triều đình đã ban lệnh, nam tròn mười tám, nữ chẵn mười lăm nếu chưa cưới chưa gả, bất luận là thế gia đại tộc cho đến dân nghèo đều phải bị phạt tiền, chuyện hôn phối phải giao cho quan phủ tùy quyền quyết định, phụ mẫu thị tộc không thể kháng nghị.



Cố phu nhân thấy Diêu Mật qua mùa thu năm nay sẽ tròn mười lăm, gấp đến độ đêm không ngủ yên, cùng Diêu lão gia bàn bạc mấy ngày nay, viện cớ đến chúc thọ mẫu thân trên kinh thành mà chuẩn bị ít hành trang, mang theo con gái Diêu Mật về nhà mẹ đẻ ở kinh thành.



Cố phu nhân nghĩ, Cố gia là thế gia đại tộc ở kinh đô, con cháu đông đúc, sao lại không tìm cho Diêu Mật một vị hôn phu từ trong đó? Nhưng bà thế nào cũng không nghĩ tới, đại tẩu Sử phu nhân và nhị tẩu Phạm phu nhân cũng có tâm tư giống như bà, dẫn theo con gái Sử Tú Nhi và Phạm Tinh chân trước chân sau đến Cố gia tìm chồng cho con.



Cố phu nhân thấy tình hình nghiêm trọng, đành phải tỉ mỉ dặn dò Diêu Mật rằng nếu như không muốn bị quan địa phương ép buộc lập gia thất, lần này, chi bằng chọn lấy một vị hôn phu từ hai biểu ca chưa lập gia thất là Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn. Đêm nay trăng rất đẹp, bà nghe nói Cố Đông Du đêm nay sẽ ra hồ thưởng sen, nên vội vàng sai Diêu Mật đến đợi cạnh hồ sen gặp gỡ Cố Đông Du. Hai người trẻ tuổi nếu có tình ý với nhau, bà đề cập hôn sự này với đại tẩu sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Cố Đông Du suy nghĩ một chút, sau đó bước gần thêm hai bước nói: “Biểu muội, chúng ta dù sao cũng là anh em cô cậu, Sử biểu muội chẳng qua chỉ là quan hệ bạn dì, không bằng chúng ta là họ hàng thân thiết. Ta sẽ che chở muội nhiều hơn. Muội xem…”



Hơi thở của Cố Đông Du phả vào mặt, Diêu Mật nghiêng người tránh qua một bên nhưng vẫn không tránh được, chỉ cảm thấy hai má nóng rát, cả người mềm nhuyễn, không quan tâm đến lời Cố Đông Du nói, nàng chống tay phải lên lan can cố gắng đứng thẳng, xoay người muốn bỏ đi.



Cố Đông Du dù chưa đón dâu nhưng hai năm nay đã tung hoành khắp mọi khóm hoa, tự cho mình là một tay sõi đời, ép tới gần hai bước thấy Diêu Mật hai má ửng hồng, hơi thở dồn dập thì ngầm chế giễu trong lòng: Cô gái này rõ ràng là xuân tình nhộn nhạo, trong miệng lại cứ một mực giả vờ ta đây thanh cao. Hắn suy nghĩ, cười cợt dùng tay xé quần áo Diêu Mật.



Diêu Mật chỉ cảm thấy mình vừa hít thở không thông vừa lại khô nóng, không nhịn được nữa khẽ hé đôi môi anh đào “ha” một tiếng, thổi hơi lên mặt Cố Đông Du.



Cố Đông Du đang cười đùa lại đột nhiên cảm thấy một hương thơm kì lạ phất vào khoang mũi, ngực cứng lại, toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất. Tay áo Diêu Mật vẫn còn bị anh ta kéo trong tay, anh ta ngã xuống như thế Diêu Mật cũng bị ngã theo, nửa quỳ nửa nằm bên người Cố Đông Du.



“Hai ngươi ở đây làm cái gì?” Một giọng nói vang lên.



“Biểu ca bị ngã. Ta muốn dìu huynh ấy đứng lên.” Diêu Mật vừa nghe được thanh âm của Sử Tú Nhi liền hoảng hốt giật tay áo mình ra, vội vàng đứng lên bỏ chạy không dám quay đầu.



“Biểu ca, huynh bị sao vậy?” Sử Tú Nhi nhìn Diêu Mật bỏ chạy, đành phải đi tới đỡ Cố Đông Du.



Toàn thân Cố Đông Du xụi lơ, gắng gượng vươn tay bắt lấy tay Sử Tú Nhi, thì thào: “Mau đỡ ta đến nơi yên tỉnh.” Nói xong lại thấy Sử Tú Nhi nghi hoặc, liền bổ sung: “Ta trúng mị hương, chi bằng…”



Sử Tú Nhi hất tay Cố Đông Du ra, đứng lên nói: “Ta gọi người sang đây giúp huynh!” Nàng đứng bên cạnh, trong lòng xúc động, dù muốn nhưng không thể làm được.