Mị Hương

Chương 12 : Nhà xí

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Trước cửa nhà xí có hai tiểu đầu bếp canh chừng, Tạ Thắng và Tạ Nam ở gần đây, nếu để tiểu đầu bếp này kêu lên, hậu quả thật không thể tưởng tượng. Tạ Đằng hành động trước suy nghĩ, đã sớm nhảy xuống đất, lấy tốc độ sấm sét đưa tay bịt miệng Diêu Mật.



Diêu Mật gặp phải ánh mắt của Tạ Đằng, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, sao lại xui xẻo vậy chứ, chỉ trong cùng một buổi tối mà đi tắm thì bị người ta dọa ngất, đi tiểu có người rình coi.



Thật ra không thể trách Tạ Đằng, hắn theo ông nội và cha hành quân đánh trận ở bên ngoài đã nhiều năm, chuyện ăn ở nghỉ ngủ hoặc đi nhà xí đều đến những nơi cận gần giải quyết cho thuận tiện. Đến kinh thành, bọn họ vẫn giống như lúc đi hành quân, mỗi khi quá mót liền đến nơi gần chỗ mình đang đứng nhất để xử lí, trước giờ đều như vậy, nhưng không ngờ trong cùng một buổi tối, hắn lại đụng phải Diêu Mật đến hai lần, hai lần đều xảy ra xui xẻo. Bây giờ phải giải thích như thế nào??



Diêu Mật hoảng sợ chưa kị ré lên thì đã bị Tạ Đằng che miệng, nàng phản ứng mau lẹ, hai tay nắm chặt thắt lưng, giữ cho đai lưng và quần lót không bị tuột xuống đầu gối. Bây giờ nàng thật muốn giết người!!! Có để cho người ta sống yên ổn không hả? Ngay cả đi nhà xí cũng gặp chuyện không may là sao!!!!



Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ở bên ngoài đợi hồi lâu nhưng thấy Diêu Mật sau khi vào nhà xí thì lặng yên không một tiếng động, không khỏi kì quái, cất giọng hỏi: “Diêu Mật, ngươi xong chưa? Sao lại lâu vậy?”



Hỏng bét, nếu như tiểu đầu bếp này không trả lời, chắc chắn hai tiểu đầu bếp ngoài kia sẽ xông vào xem xét. Tạ Đằng rối loạn, hai ngón tay hở ra, lập tức cảm thấy bất thường, khép hai ngón ta lại, tiếp tục bịt kín miệng Diêu Mật.



Tiếng thét của Diêu Mật bị nghẹn trong cổ họng, đến khi thấy rõ người bịt miệng nàng là Tạ Đằng mới bợt sợ hãi. Cháu trai tương lai này bị nàng mê đảo ba lần, cuối cùng nàng lại tay tự đập ấm trà vào đầu mình hôn mê bất tỉnh, còn chưa rõ ai chết vào tay ai thì cần gì phải sợ? Nhưng… nhưng nếu để Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nhìn thấy cái dạng này của nàng, dù sao cũng…



Lúc trước ở trong thư phòng sạch sẽ, nơi đó là nơi đọc sách trang nhã, lịch sự, xảy ra hiểu lầm cũng dễ dàng giải thích, bây giờ ở trong nhà xí bẩn thỉu hôi thối, vạt áo và váy của mình đã cởi ra, quần lót nửa tuột nửa mặc, lại cùng Tạ Đằng ở cũng một chỗ, dù nàng có thân thiết với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đến bao nhiêu cũng không thể để các nàng nhìn thấy cảnh này.



Diêu Mật đợi tay Tạ Đằng hở ra, lập tức trả lời Sử Tú Nhi và DIêu Mật: “Không có gì, sẽ ra ngay.”
Sử Tú Nhi ngầm hiểu, cất giọng nói: “Diêu Mật, ở đây có mùi khó chịu, chúng ta ra cạnh giếng đơi ngươi nhé!”



“Ừ!” Diêu Mật thầm thở phào, nghe được Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đã đi xa, lập tức nhếch miệng với Tạ Đằng, hung hăng ra hiệu, đi mau!



Tạ Đằng cũng nghiêng tai lắng nghe, lại nghe được bên cạnh nhà xí có tiếng hít thở, sao mà chịu đi ra? Chỉ tỏ ý bảo Diêu Mật đi trước.



Khuôn mặt Diêu Mật căng đến mức đỏ chót. Trong bụng gào thét. Bà đây nín tiểu cả buổi tối, nín nữa cho chết à, không giải quyết không đi.



Lúc này, Tạ Thắng đã nín thở nhảy lên nóc nhà, nhìn vào tấm mành ngăn trên tường, thiếu chút nữa kêu lên. Trời ạ, là đại ca ở bên trong. Vụng trộm trong nhà xí mà đại ca cũng nghĩ ra được. Hăn nhanh chóng leo xuống, ra khỏi nhà xí, đến bên tai Tạ Nam thì thầm mấy câu. Tạ Nam muốn bật cười, may mà nín được.



Hai người lặng lẽ bỏ đi, đi tới Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cách đó không xa, thản nhiên nói: “Bên trong chỉ có Diêu tiểu thư, không còn ai cả. Có lẽ Diêu tiểu thư bị đau bụng, các ngươi chờ một lát.”



Tạ Đằng rốt cuộc cũng nghe được bên ngoài không còn tiếng động, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vội vã chạy đi. Diêu Mật lập tức đóng chặt cửa nhà xí. Nhìn tới nhìn lui rồi mới cởi đai lưng, ngồi trên bệ xí, thoải mái đi tiểu.



Tạ Đằng lặng lẽ trở về phòng, thấy trời đã khuya, lấy chậu nước rửa mặt, vừa cúi đầu, trong ngực cộm lên một vật, hắn móc ra nhìn, thì ra là miệng ấm trà bị vỡ kia. Trong người còn chếch choáng say, hắn tiện tay ngậm ấm trà vào trong miệng, sau đó rửa ấm trà, cởi áo khoác ngoài, chuẩn bị lên giường ngủ. Đột nhiên cảm thấy buồn bực, aiz, ta giữ miệng ấm trà này làm cái gì?