Mị Hương

Chương 18 : Bụi hoa

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Mạnh Uyển Cầm cho rằng, nếu Tạ Đằng thấy ba người Diêu Mật ngâm mình trong ao, chắc chắn sẽ không để ba ả ở lại phủ, mặc kệ thân phận của các ả ra sao, lúc này các ả chỉ là a hoàn của phủ tướng quân, xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể tống các ả cho La Hãn. Còn La Hãn, mục đích của hắn là Diêu Mật nên tất nhiên sẽ vui vẻ chấp nhận. Vả lại, một người đàn ông và vài a hoàn ở trong hồ chẳng qua chỉ là mấy chuyện phong lưu, không có gì phải xấu hổ, đối với chuyện đã xảy ra cũng không cần phải đặc biệt truy cứu.



Bốn bà tử nghe được lời của Mạnh Uyển Cầm thì hơi do dự, ba người Diêu Mật chỉ là a hoàn, các bà vâng lệnh mà đánh cũng không sao, nhưng La Hãn lại là La Nhị gia của La phủ, đánh hắn, nếu hắn tính sổ với các bà thì các bà phải làm thế nào? Hơn nữa, dù La Hãn không có võ nghệ cao cường như ba anh em Tạ Đằng nhưng hắn cũng học chút công phu, trong bốn người các bà, ai cũng không chắc chắn có thể một gậy đánh ngất được hắn.



Mạnh Uyển Cầm biết rõ suy nghĩ của các bà, thản nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm. Vả lại, sau vườn đột nhiên xuất hiện đàn ông, không phải kẻ trộm chẳng lẽ lại là khách? Đánh trộm ngất xỉu thì sai cái gì?” Nói xong gọi một người trong bốn bà từ ra, đặt một bao thuốc nhỏ trên tay bà tử ấy, thì thầm: “Ngươi đợi La Nhị gia vừa quay đầu hãy tung bột phấn này ra, ánh mắt hắn vừa mơ hồ thì lập tức một gậy đập xuống.”



Chúng bà tử ngầm hiểu, chuyện đêm nay, các bà chỉ có công, tuyệt đối không sai, lập tức yên lòng. Bà tử cầm bột thuốc hơn chần chừ, nhưng tức khắc đã hăng hái trở lại. Bà là người tung bột thuốc, tiền thưởng so với ba người kia đương nhiên sẽ gấp đôi, vì tiền thưởng này, bà bất cứ giá gì cũng phải làm.



Ba người Diêu Mật dẫn La Hãn vừa đi vừa trò chuyện, trong lòng hơi thấp thỏm. Nếu Mạnh Uyển Cầm đã có tâm tư đối phó các nàng, dù đêm nay thoát được La Hãn nhưng khó đảm bảo sau này Mạnh Uyển Cầm sẽ không bày ra âm mưu khác. Thay vì sau này khó lòng phòng bị, không bằng bây giờ giải quyết hết mọi trắc trở. Lại nói thêm, các nàng sau này có thể sẽ là lão phu nhân phủ tướng quân, là chủ mẫu chân chính của phủ, sớm muộn gì cũng đối đầu với Mạnh Uyển Cầm, thừa dịp lúc này lòng cảnh giác của Mạnh Uyển Cầm đối với các nàng chưa cao, các này phải bày mưu trả lại.



Sử Tú Nhi biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nàng bóp chặt tay của Diêu Mật, lại bóp chặt tay của Phạm Tinh, ra hiệu đêm nay sẽ liều mạng với Mạnh Uyển Cầm.



Diêu Mật từng học qua ít công phu, thính giác so với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh tốt hơn một chút, nàng vừa đi vừa chú ý nghe ngóng, loáng thoáng, có lúc thì nghe được tiếng bước chân, có lúc lại dường như không có, trong lòng biết rõ là có người đi theo các nàng, chỉ là nấp ở một nơi nào đó trong bóng tối chưa hiện thân mà thôi, nàng nhất thời cắn răng, các nàng chẳng qua chỉ là những cô gái yếu đuối, biện pháp cứng rắn không dùng được, phải dùng lí trí. Nếu làm ổn thỏa sẽ thiết lập được một ít uy tín trong phủ, làm chuyện gì cũng không bị người ta ra tay cản trở.



Khó khăn lắm mới tìm được chỗ yên tĩnh, Diêu Mật dừng bước lại, nói đơn giản: “La Nhị gia, lão tướng quân và tướng quân không có trong phủ, Mạnh phu nhân muốn nhân cơ hội này xử lí chúng ta, không biết ngài có thể giúp chúng ta một tay được không?”



La Hãn một lòng muốn lấy lòng Diêu Mật, chẳng qua hơi khổ sở vì có Sử tú Nhi và Phạm Tinh ở bên cạnh, không có cách nào trò chuyện với Diêu Mật, nay nghe nàng nói như vậy, sao lại không đáp ứng chứ? Hắn lập tức trả lời: “Tiểu Mật, nàng muốn ta giúp thế nào, ta liền giúp nàng thế nấy. Mạnh phu nhân chỉ là cháu gái của lão tướng quân, vì phủ tướng quân không có nữ quyến nên mới tạm thời qua đây giúp chưởng quản mọi việc một tay, đắc tội với bà ta cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.”


La Hãn dù sao cũng là lén lút ở lại phủ tướng quân, mặc dù hắn nắm chắc sẽ đánh ngất được hết mấy bà tử này cùng một lúc nhưng lại sợ kinh động đến người khác, nên nếu có thể lặng lẽ đánh được bao nhiêu thì lặng lẽ đánh bấy nhiêu. Mắt thấy mấy bà tử này xì xào bàn tán, hai người trong đó bỏ đi chỗ khác, chỉ còn lại một người thì lập tức vén tay áo, định bụng lặng lẽ đập cho bà tử kia một gậy. Chỉ cần xong người này, dư lại hai người kia cũng dễ dàng giải quyết.



——



Ba người Diêu Mật chờ trong bụi hoa chưa được bao lâu, chợt nghe bên ngoài bụi hoa “khẩy, khẩy” một tiếng vang rất nhỏ, La Hãn chui đầu vào, nhỏ giọng nói: “Bốn bà tử đã bị đánh ngất xỉu, ta để các bà ở sau một bụi hoa, chỉ là các ngươi…”



Diêu Mật hiểu được ý tứ của hắn, hiện giờ Tạ Đoạt Thạch và anh em Tạ Đằng chưa hồi phủ, Mạnh Uyển Cầm nếu như không thấy mấy bà tử đâu sẽ cho hộ vệ của phủ vào vườn lục soát, tùy tiện gán một tội danh cho các nàng, các nàng cũng chẳng thể nào chạy thoát.



Sử Tú Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Phải ra khỏi vườn, tìm chỗ khác mà trốn, đợi bốn người lão tướng quân về rồi tính tiếp.”



La Hãn gật đầu: “Đi từ bên này sẽ có một con đường nhỏ dẫn ra khỏi vườn.” Hắn tỉ mỉ miêu tả con đường nhỏ, còn chưa dứt lời, nói: “Ra khỏi vườn, các ngươi định trốn nơi nào?” Hắn vừa nói vừa dụi mắt, lúc đánh bà tử thứ tư đã không cẩn thận bị bà ta tung bột thuốc vào mặt, bây giờ cảm thấy mắt và lỗ mũi ngưa ngứa.



Diêu Mật nói: “Chỗ an toàn nhất lúc này tất nhiên là chỗ ở của Mạnh phu nhân và Cố tiểu thư.”



Phạm Tinh tiếp lời: “Vậy chúng ta hãy nấp trong phòng Cố tiểu thư. Phòng của Mạnh phu nhân có nhiều bà tử lui ra lui vào, e sẽ bị lộ.”



La Hãn nghe các nàng thương lượng xong, nhân tiện nói luôn: “Các ngươi đi trước, ta đem bốn bà tử kia đến ao Sấu Ngọc, sắp xếp xong sẽ tới.” Dám ức hiếp Tiểu Mật của ta à, chờ ân hận đến đứt ruột đi!